Đâu mới là anh trai thật sự của tôi

Trang Chủ Diễn Đàn > C - BOX TRUYỆN VNO > Truyện Của Tôi > Truyện Ngắn >

Tôi là tác giả bài: “Có nên cố chấp theo đuổi khi em hết tình cảm”, các bạn đã giúp tôi nhận ra khuyết điểm, cần phải sửa đổi ngay.

Tuy nhiên, có thể tôi chưa nói rõ nên còn một số ý kiến hiểu lầm. Tôi tự nhận thấy mình có chút gia trưởng, chưa trưởng thành, bản lĩnh kém, tự ti, cầu toàn, thiếu dứt khoát, suy nghĩ tiêu cực và đôi khi cố chấp. Bạn bè, người thân và cả em đều nói tôi có công việc tốt, nhưng ...

Tôi không có gì trong tay, không định hướng, lúc ba má cần tiền không giúp được mà thấy bất lực quá.

Tôi sinh ra ở một tỉnh miền Trung nghèo, nhà có bốn chị em. Do gia cảnh nghèo nên từ lớp sáu đến lớp 12, tôi phải đi làm thuê để kiếm tiền vào thời gian rảnh, đặc biệt là vào kỳ nghỉ hè. Tôi làm nhiều việc, từ trồng rau thuê, bón phân, xịt thuốc, lượm rau vụn bán... Do là gia đình thuần nông, gia cảnh lại nghèo khó, ba ...

Ai nhìn vào cũng đánh giá gia đình tôi hạnh phúc với người chồng hiền lành, thương con, người vợ giỏi giang, tất cả chỉ là bề ngoài.

Tôi 42 tuổi, lập gia đình được 13 năm, có hai con gái nhỏ. Giờ chồng tôi biến mất, để lại số nợ hơn hai tỷ đồng cho mẹ con tôi, trong khi tôi chẳng biết gì. Sai lầm của tôi có lẽ là quá giỏi quán xuyến gia đình, con cái, lo mọi chi phí trong gia đình, chồng không cần có trách ...

    Đang tải...

  • {{title}}

Những mối quan hệ tình cảm trước của tôi không mấy tốt đẹp. Tôi nhận được nhiều lời khuyên từ mọi người, trong đó có vài lời khuyên thấyrất tâm đắc. Bất giác tôinhận ra trong mối quan hệ tình cảm này cũng do mìnhchứ không thể đổ hết lỗi lên đối phương. Tôi được học hành đầy đủ, có công việc, ngoại hình tạm ổn, vậy mà luôn tự ti, không nhận ra giá trị bản thân trong mối quan hệ tình cảm. Việc xem thấp giá trị của mình khiến tôi dễ quen những người không tốt, hoặc khi gặp người tốt thì dễ thu hút người đó bởi những điềukhông hay. Dù trường hợp nào cũng khó xây dựng một mối quan hệ tình cảm lành mạnh và đi đến hạnh phúc. Có thể nói,tôi bị khiếm khuyết trong tình cảm. Tôi đoán điều đó hình thành do bản thân bị ảnh hưởng bởi anh trai.

Ba mẹ tôi có tư duy văn minh, sống hạnh phúc, cư xử tốt với mọi người nhưng anh trai tôi lại cư xử rất "lạ". Anh đẹp trai và chênh tôi 14 tuổi. Tôikhó đoán được chính xác điều gì xảy ra khiến anh lại như vậy. Mẹ kểkhianh được sinh ra là khoảng thời gian ba đi nghĩa vụ quân sự,tuổi thơ anh ít được ba bảo ban dạy dỗ. Nhà lúc đó lại khó, anh phảiđỡ đần mẹ rất nhiều. Anh chỉ học hết cấp 2, thời đó học cấp 3 khó hơn bây giờ. Khi ba về, thời gian sau gia đình cho anh đi học nghề điện tử củamột chú họ hàng. Nhà chú chỉ có 3 người con gái nên cũng muốn đón anh về ở. Sau này mẹ rất hối hận vì lúc đi anh khóc và nói muốn ở vớigia đình thôi dù có khổ.

Khi tôi ra đời, anh trailâu lâu mới về thăm nhà. Đến khi anh bệnh (sốt phát ban gì đó) mới về hẳn nhà sống luôn. Anh làm lơ xe rồi làm bảo vệ đến giờ. Khi còn nhỏ, anh cho tôi thấy anh rất ghét tôi. Tôi mè nheo trong bữa ăn là anh sẵn sàng lấy đũa đập thẳng vào đầu tôi. Hồi tôi7,8 tuổi gì đó, vài lần đang quét nhà nhưng không đúng ý anh, anh sẵn sàng nộ nạtrất dữ khiến tôi sợ tiểu ra cả quần. Anh luôn có xung đột với ba, cãi nhau, đập đồ và có khi còn đánh cả ba. Mẹ cũng phải nghe những lời chì chiết, chửi rủa của anh mà chẳng có nguyên nhân gì. Tôi nhớ ba mẹ con đang ăn cơm, mẹ nói đùa: "Chảo thịt mẹ nấu ngon quá". Sau 2 phút, anh ném cả chảo thịt đi, rồi chửi tục. Tôi và mẹ đều sửng sốt, không hiểu.

Bamất do đột quỵ năm tôi 12. Mâu thuẫn lớn nhất tôi có vớianh là hôm tôi khăn gói mộtmình vào Sài Gònhọc năm nhất, anh chửi tôi rất nhiều, đập đồ, rồi bảotôi khinh anh. Một số họ hàng tôi bảo rằng anh bị tâm thần nhẹ, có lẽ điều ấy đúng. Đến nay anh đỡ hơn, nhưng khigọi về nhà trò chuyện cùng mẹ, tôi vẫn vô tình nghe những câu bực mình, chửi thề của anh. Tôi biết anh có tổn thương gì đó mới thành ranhư vậy, nó cũng làm tôi bị ảnh hưởng sâu sắc cho đếngiờ. Khi anh vô lễ với ba mẹ, tôi rất ghét, rất buồn nhưng không thể làm gì. Tôi ít giao tiếp với anh nhiều năm nay. Vô hình chung, tôiđã sợ sau này người yêu hay chồng mình biết được sẽ khinh thường anh, khinh thường gia đình tôi và tôi. Bởi thế, tôi không tự tin khi mở lòng với ai. Tôi đã khập khiễng trong chuyện tình cảm của chính mình, giờcố gắng để thay đổi tốt hơnnhưng thật khó.

Hạnh

Độc giả gọi vào số09 6658 1270để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc.

Đánh giá: 8/10 từ 25 lượt

Danh sách chương Truyện Yêu Thích Đọc Truyện

Bạn đang đọc truyện Anh Ấy Không Phải Anh Trai Tôi của tác giả Erly. Trong tình cảnh không rõ kết quả hay hậu quả, Hạ Nhiên Y càng kích động bao nhiêu thì Giang Dụ Thần lại bình thản bấy nhiêu. Anh dùng tay bịt miệng Hạ Nhiên Y, ngăn tiếng la hét của cô, đưa ra yêu cầu: "Mẹ em quan trọng lắm đúng không? Dùng em đổi mạng bà ta đi"Nghe xong, Hạ Nhiên Y lập tức chết sững, kinh hãi nhìn Giang Dụ Thần. Anh bỗng ghé sát tai cô thì thầm, mang theo lời cảnh báo nhắc nhở: "Nếu một ngày bà ấy chết, nguyên nhân chắc chắn sẽ không điều tra ra được, hung thủ lại càng không, em có tin không?"Cơ thể Hạ Nhiên Y không khống chế được run lên, chỉ mới tiếp xúc một tuần cô không hề biết rõ con người thật của Giang Dụ Thần, nhưng thái độ anh đã quá rõ, đối xử tốt với cô trước đó chỉ là giả tạo.

Nếu yêu thích tác giả Erly, bạn đừng bỏ lỡ truyện Ông Xã Phúc Hắc Lừa Tình hoặc Yêu Thầm Vợ Cũ

Tôi như bị sét đánh ngang tai khi nhận ra một sự thật trớ trêu: tôi và anh là hai anh em ruột của nhau.

  • Buông tay chồng chưa cưới vào sát ngày tổ chức hôn lễ
  • Tôi không được bố mẹ bạn trai chấp nhận vì quá xấu
  • Để chồng quen có một gia đình hạnh phúc, Thùy hãy giúp chồng nhé!

Phương Thùy thân mến,

Hôm nay tình cờ đọc được những dòng Tâm sự của bạn trên Afamily, nó thực sự làm tôi thấy vô cùng trăn trở. Suy nghĩ cả ngày dài nên tôi mới quyết định viết những dòng chia sẻ này để gửi tới bạn. Hơn ai hết, tôi có thể hiểu được nỗi lòng chồng chất của bạn tại thời điểm này. Bởi lẽ, tôi cũng đang phải sống trong nỗi đau vì đã “yêu lầm” như bạn.


Đâu mới là anh trai thật sự của tôi


Hạnh phúc không trọn vẹn

Từ nhỏ đến giờ, tôi sống một cuộc sống không có cha và tôi cũng chẳng biết cha tôi là ai, trông ông ấy như thế nào. Tôi nhớ từ khi tôi sinh ra tới giờ chỉ sống trong vòng tay yêu thương, đùm bọc của mẹ nên trong đầu tôi không có khái niệm “cha” là gì. Tất cả công việc to nhỏ trong gia đình đều do một tay mẹ tôi lo liệu, vun vén: từ việc nhỏ nhất như dọn nhà, nấu ăn cho đến cả những việc “đặc quyền” của đàn ông như sửa điện, lắp nước đến cả việc xây nhà.

Đâu mới là anh trai thật sự của tôi


Tôi nhớ hồi tôi lên 5 tuổi, nhìn các bạn trong xóm được cha bồng, cha bế, yêu thương, mua kẹo cho ăn thì tôi bỗng thấy buồn vô cùng. Tôi chạy một mạch về nhà hỏi mẹ một câu hỏi rất ngây thơ “Sao các bạn có cha mà con không có cha vậy? Cha con đâu hả mẹ?”. Đáp lại tôi là một cái nhìn đầy hận thù cùng đôi mắt đỏ hoe ngân ngấn nước. Từ đó trở đi, tôi không bao giờ nhắc đến người có tên là “cha” đó nữa.

Tuổi thơ của tôi cứ thế trôi đi một cách êm đềm. Hơn hai chục năm qua, tôi thấu hiểu được hết nỗi cô đơn, nhọc nhằn hằn trên đôi vai gầy của mẹ. Tôi cố gắng học tập thật tốt để trả ơn mẹ. Và rồi tôi thi đỗ vào một trường đại học danh tiếng ở Hà Nội.

Rời miền quê nghèo, lam lũ quanh năm sương phủ để lên chốn đô thành sa hoa mà lòng tôi thương mẹ vô cùng. Cứ nghĩ rằng đây sẽ là một cuộc cách mạng để đổi đời cho cuộc sống khốn khó bấy lâu nay của hai mẹ con nhưng ai có ngờ đâu chuyến đi này lại là ngọn nguồn bắt đầu những chuỗi ngày đau thương cho hai mẹ con tôi.

Đâu mới là anh trai thật sự của tôi


Màn đêm u buồn

Trong lớp đại học tôi có chơi thân với một anh hơn tôi gần 2 tuổi tên là Ninh. Anh là người Hà Nội gốc, gia đình cũng thuộc loại khá giả. Anh khá hỏm hỉnh và vui tính nên được rất nhiều bạn bè trong lớp yêu mến. Ở bên cạnh anh tôi luôn có cảm giác an toàn và vui vẻ. Học hết năm thứ hai, anh ngỏ lời yêu tôi. Tôi vô cùng vui sướng và cũng đáp lại tình yêu mãnh liệt đó của anh như “nắng hạn gặp mưa rào”.

Trong thời gian này, cả hai chúng tôi đều không công khai tình yêu mà yêu nhau một cách bí mật, không để hai bên cha mẹ biết. Bởi lẽ, những người lớn với quan điểm lạc hậu, nếu họ biết rồi sớm muộn gì cũng ngăn cấm không để hai đứa tiếp tục yêu nhau vì sợ sẽ ảnh hưởng đến việc học tập. Bố mẹ anh đều là người làm kinh doanh nên có vài lần tôi đến nhà, tôi rất ít khi được gặp cả hai người.

Đâu mới là anh trai thật sự của tôi


Và rồi tết năm ngoái, anh chính thức về ra mắt gia đình tôi. Trái với những lo ngại ban đầu của tôi, mẹ tôi chẳng những không phản đối mà còn có vẻ rất ủng hộ chuyện tình cảm của hai đứa. Từ đó, thỉnh thoảng khi rảnh rỗi, anh vẫn thường cùng tôi về quê thăm mẹ. Tuy mới gặp nhau mấy lần nhưng tôi nhận thấy mẹ rất yêu quý anh. Họ nói chuyện khá hợp nhau và dường như họ có thể hiểu được những suy nghĩ của đối phương.

Mẹ tôi cũng khá ngạc nhiên về sự đồng điệu này nhưng bà thấy thích thú lắm. Dường như có sợi dây vô hình nào đó gắn kết hai con người này với nhau mà không ai có thể lý giải được nó là gì. Mỗi khi nói chuyện với anh, tôi thấy khuôn mặt mẹ rạng rỡ hẳn lên, đôi mắt ngời lên vẻ hạnh phúc lạ thường.

Tháng 8 vừa rồi, chúng tôi tốt nghiệp và cũng là lúc hai bên gia đình lên lịch hẹn gặp mặt để bàn đến chuyện cưới xin sau hơn 2 năm hò hẹn. Khỏi phải nói chúng tôi đã thấy hạnh phúc như thế nào. Chẳng bao lâu nữa chúng tôi sẽ được về cùng sống trong một mái nhà, được quan tâm và chăm lo cho nhau. Thế nhưng ông trời thật trớ trêu, không để ước muốn nhỏ nhoi ấy của chúng tôi có cơ hội trở thành hiện thực.

Đâu mới là anh trai thật sự của tôi


Tôi không sao quên được vẻ mặt sửng sốt và giận dữ tột độ của mẹ khi nhìn thấy bố mẹ anh đến thăm nhà. Hôm ấy, tôi và mẹ chuẩn bị rất kỹ lưỡng cho buổi ra mắt nhà trai này. Niềm hạnh phúc hiện rõ trên khuôn mặt khắc khổ của mẹ. Bao năm tần tảo làm người mẹ đơn thân nhọc nhằn, cuối cùng bà cũng đã nuôi dạy tôi nên người.

Mọi thứ đã tươm tất cũng là lúc nhà trai xuất hiện. Đôi môi đang nở nụ cười hiền hậu của mẹ bỗng tắt lịm đi, miệng ú ớ kêu tên người nào đó mà tôi chưa từng nghe nhắc đến. Bố mẹ anh hình như cũng khá sửng sốt khi gặp chúng tôi nơi miền núi xa xôi này.

Một chút trấn tĩnh lại, mọi người kìm nén sự tức giận rồi ngồi nói chuyện với nhau. Tôi như bị sét đánh ngang tai khi nhận ra một sự thật trớ trêu: tôi và anh là hai anh em ruột của nhau. Do cuộc sống vợ chồng có nhiều vấn đề phát sinh không giải quyết được nên mẹ và bố tôi đã chia tay nhau. Anh được bố nhận nuôi còn mẹ bụng mang dạ chửa một thân một mình lên tận miền núi xa xôi hẻo lánh này để mưu sinh. Mấy chục năm nay, hai người không gặp gỡ, không liên lạc với nhau nên cả hai anh em tôi đều không hề biết đến sự có mặt của người kia.

Đâu mới là anh trai thật sự của tôi


Tôi bàng hoàng và không muốn tin vào sự thật này nữa. Tại sao lại có chuyện này xảy ra với tôi? Chúng tôi có thể chia tay nhau vì tình anh em ruột thịt nhưng chúng tôi đã vượt qua giới hạn của tình cảm thông thường. Hiện giờ, tôi đang mang trong mình giọt máu của anh. Thật trớ trêu cho nó khi người bố của nó lại là anh trai của tôi. Nó mới có hơn 2 tháng tuổi. Tôi phải làm sao đây, có nên bỏ đứa bé vô tội này không?