Ngòi bút đưa anh tới review năm 2024

                                          

Có lẽ...anh sẽ yêu cô ta.

                      
Đinh Huyên im lặng chờ câu trả lời của Đoàn Luật Minh, nhưng hồi lâu chẳng thấy anh lên tiếng. Cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nghiêng của anh dưới ánh đèn uyển chuyển, hình như không có biểu cảm dư thừa nào.
                      
"Anh...không cảm thấy ngạc nhiên ư? Hay là..." Hay là anh thật sự có cảm giác khác đối với Nhan Nghiên? Đinh Huyên luôn nghĩ rằng tuy nói Đoàn Luật Minh bề ngoài trông ôn hòa lịch thiệp, nhưng bên trong rất lạnh nhạt, cho dù là sinh viên hay là đồng nghiệp anh đều duy trì khoảng cách nằm trong sự khống chế của mình. Nhưng sự tự khống chế của anh rất nhiều phần là vì lòng hiếu kỳ, ví dụ như anh từng thử thăm dò cô khi vừa mới quen biết. Đinh Huyên nhớ tới cảnh tượng tại lễ khởi quay và ban nãy khi anh vừa trò chuyện với Nhan Nghiên, hình như hai ngày nay anh quả thật có cách đối xử khác biệt với Nhan Nghiên.
                      
"Thuyết định mệnh là cái cớ của những kẻ yếu đuối thiếu nghị lực." Anh cất tiếng.
                      
"Gì cơ?"
                      
"Danh ngôn của Romain Rolland." Anh chỉnh lại bao tay một chút, ra hiệu đạo diễn Doãn có thể quay phim rồi, "Bàn về văn học, em nên rõ ràng hơn tôi."
                      
"Hở?"
                      
"Đọc sách nhiều chút." Anh liếc nhìn Đinh Huyên một cái, rồi đi về phía bàn giải phẫu.
                      
Đinh Huyên nghĩ ngợi một lúc, lại cảm thấy buồn cười. Nhưng dần dần cô cười không nổi nữa. Đoàn Luật Minh không cần đề cương của cô sắp đặt, bởi vì anh cảm thấy chính mình có thể tự nắm giữ, nhưng hiện thực sẽ thế sao?
                      
Di động nằm trong túi đột nhiên vang lên, vừa nhìn là điện thoại của Uông Ninh, cô vội vàng mở cửa đi ra ngoài bắt máy.
                      
Uông Ninh thông báo với cô đơn xin chuyển bác sĩ đã gửi xuống, thình lình nhận được tin tốt khiến Đinh Huyên vừa mừng vừa lo, nhất thời gấp gáp muốn mau chóng quay về trường giải quyết đơn xin.
                      
"Em nắm chắc thời gian đi, bên phía đoàn phim xin nghỉ hai ngày cũng được." Uông Ninh dặn dò cô, "Phía Nhan Nghiên cô bảo đạo diễn trông chừng trước."
                      
"Em sẽ cố gắng sắp xếp hai phía ổn thỏa." Trên mặt Đinh Huyên mang theo nụ cười hiếm thấy mấy hôm nay, ánh mắt cũng hơi cong lên, tựa như ánh trăng vừa mới mọc lên.
                      
"Đúng rồi, kịch bản của em dạo này sao rồi? Bên phía giám chế Trương nói thế nào?" Uông Ninh đột nhiên hỏi.
                      
"Chuyện đó ạ, bị từ chối rồi." Đinh Huyên không ngờ Uông Ninh vẫn còn nhớ chuyện này, thật ra cô không muốn nhắc tới đề tài này, "Không hợp tác nữa."
                      
"Xảy ra chuyện gì?" Uông Ninh kinh ngạc, giọng điệu trở nên nghiêm túc, "Là vấn đề bên bọn họ à?"
                      
"Thật ra em cũng không muốn viết tiếp cô ơi." Đinh Huyên không thể nói rõ ràng, nhưng vẫn rất thành khẩn, "Cám ơn cô lúc trước đã cho em một cơ hội như vậy, nhưng kịch bản kia, em thật sự không viết tiếp được nữa —— thật ra em đã xóa rồi." Đinh Huyên dừng một chút, nửa đùa nửa nghiêm túc, "Cô hãy cho em tùy ý lần này thôi! Em còn một bài luận văn vẫn chưa viết xong ạ!"
                      
Uông Ninh muốn nói lại thôi, cũng chẳng biết nên nói thế nào, cuối cùng bà chỉ thở dài vài tiếng.
                      
Cúp điện thoại, Đinh Huyên đứng trước cửa sổ mở mạng internet, dùng di động đăng nhập vào trang web khoa nghiên cứu sinh chính thức của trường kiểm tra đơn xin chuyển bác sĩ, sau khi đọc kỹ càng điều kiện xin chuyển bác sĩ, cuối cùng cô thở phào nhẹ nhõm. Cô phù hợp với tất cả điều kiện, oh yeah!
                              
Đinh Huyên, một biên kịch nhỏ mới ra nghề, viết ra kịch bản tâm huyết, đắp nặn một nhân vật có trình độ y thuật gần như đứng đầu thế giới, giáo sư Đoàn Luật Minh tuổi trẻ đầy hứa hẹn mới ba mươi tuổi, từ nước ngoài trở về giảng dạy tại viện y học, trông xán lạn chín chắn, thận trọng tao nhã, thực ra bối cảnh u ám, yêu lực hùng mạnh, lãnh cảm phúc hắc.

Đinh Huyên cố gắng tìm cơ hội để kịch bản được quay thành phim, không ngờ phát hiện viện y học bên cạnh lại có một người vừa về nước, giáo sư Đoàn Luật Minh trẻ tuổi hào hoa phong nhã…

Hóa ra nam chính của cô, lại tồn tại trong cuộc sống hiện thực. Mà câu chuyện trong kịch bản đang dần dần mở màn, diễn ra một cách chân thật…

“Trên đời này luôn luôn có một người tương quan tâm linh với em, sinh tử gắn bó.” Anh thì thầm hứa hẹn bên tai cô, “Em không cô độc, bởi vì —— anh sống vì em.”

Chắc chắn sẽ có người nhầm nên mình xin nhắc lại một lần, đây là tác giả Đồng Họa, không phải Đồng Hoa nhé.

Đinh Huyên là nghiên cứu sinh năm hai của học viện nghệ thuật, dùng hết tâm huyết viết ra một kịch bản, với mong muốn được quay thành phim. Câu chuyện của cô xoay quanh nhân vật chính Đoàn Luật Minh, một giáo sư bác sĩ xuất sắc trẻ tuổi, nhưng thực ra anh là một con giao long có yêu lực hùng mạnh. Sau khi tình tiết trong tập một của kịch bản xảy ra trong thực tế, Đoàn Luật Minh bắt đầu xâm nhập vào cuộc sống của Đinh Huyên.

Lúc anh phát hiện mình là một nhân vật dưới ngòi bút của cô, anh đã từng nghĩ đến việc giết cô, nhưng không ra tay, thế là dùng cô để giúp mình tránh nguy hiểm. “Nếu phải hợp tác lâu dài, sau này tôi sẽ bảo đảm sự an toàn của em. Không ai có thể làm tổn thương em…ngoại trừ tôi.”

Hai người dần dần nảy sinh tình cảm, sau khi xác định tình cảm thì mục tiêu của hai người là muốn Đoàn Luật Minh tránh khỏi kết cục ban đầu mà Đinh Huyên đã viết, chính là anh sẽ hóa thành tro bụi.

Ngoài hai nhân vật chính ra thì nhân vật phụ cũng thú vị. Trước hết là Đinh Nhược Kỳ, người chị sinh đôi của Đinh Huyên, bởi vì bố mẹ ly dị cho nên hai chị em không sống cùng nhau, chỉ mới gặp lại sau này thôi. Đinh Nhược Kỳ là diễn viên, từng giải phẫu thẩm mỹ, đối với người ngoài Đinh Huyên là chị của Đinh Nhược Kỳ. Có lẽ nhân vật này không được mọi người thích cho lắm, nhưng mình cảm thấy cô đáng thương hơn là đáng trách. Còn có anh chàng hồ ly Cửu Vĩ cũng rất thú vị, anh này từng được Đoàn Luật Minh cứu nên đi theo Đoàn Luật Minh. Truyện không có tiểu tam tiểu tứ, mặc dù có một anh nam phụ nhưng cũng chẳng làm nên trò trống gì hết.

Nói chung truyện không ngược, cũng không quá ngọt, một chút gây cấn hồi hộp, lúc đầu thiên về showbiz, càng về sau thì càng xuất hiện nhiều yêu quái hơn.

***

Hai năm sau, lại là một mùa hè, tháng sáu tiếng ve kêu từng trận tại bóng cây.

Đinh Nhược Kỳ đứng tại cửa sổ lầu hai, ngắm nhìn hoa mộc lan mới trồng dưới lầu. Từ xa không biết ở đâu truyền đến tiếng sửa chữa, từng đợt máy khoan điện vang lên đứt quãng, ngay cả điều hòa trong phòng cũng hanh khô.

Bác sĩ Chung đẩy cửa ra tiến vào, khách khí quen thuộc cất tiếng chào hỏi: “Ồ, tới rồi à?”

“Vâng,” Đinh Nhược Kỳ xoay người đi tới, nhưng không ngồi trên sofa. Tối qua đóng máy xong, cô liền chạy về trong đêm, sắc mặt hơi mệt mỏi, nhưng sống lưng vẫn thẳng, rất có tinh thần.

“Làm xong hết thủ tục xuất viện rồi?” Bác sĩ Chung đặt hồ sơ bệnh án trên bàn.

“Vẫn chưa.” Đinh Nhược Kỳ nhíu mày, do dự nói, “Có thể để em ấy ở lại thêm một khoảng thời gian nữa không? Nửa tháng là được.”

Bác sĩ Chung sửng sốt, lập tức cười nói như vui đùa: “Ai muốn ở bệnh viện mãi chứ? Cũng không phải là chỗ tốt gì, hơn nữa lại là bệnh viện tâm thần.”

“Bởi vì sắp sửa đến ngày bạn trai trước của em gái tôi ——” Đinh Nhược Kỳ quay đầu trông thấy Lệ Duy An không hề gõ cửa liền đẩy cửa tiến vào, “Sao anh lại tới đây?”

“Không phải nói hôm nay Đinh Huyên xuất viện à?” Lệ Duy An gật đầu chào hỏi bác sĩ Chung, lại nhìn một vòng, “Bố cô không tới ư?”

“Không có,” Đinh Nhược Kỳ cố ý bảo ông Đinh ở nhà, bởi vì cô muốn thương lượng với bác sĩ để Đinh Huyên ở bệnh viện thêm mấy hôm nữa, “Bạn gái của anh đâu?”

“Cô ấy và người nhà đi đảo Fiji nghỉ phép rồi.” Lệ Duy An cũng không muốn nhiều lời, liền hỏi bác sĩ, “Bây giờ có thể xuất viện chưa?”

“Tôi muốn để em ấy ở thêm hai tuần nữa.” Đinh Nhược Kỳ nói.

“Thêm hai tuần? Cô không đến mức đó chứ?” Lệ Duy An cầm chìa khóa xe đứng bên cạnh quan sát sắc mặt của cô, “Bệnh tình của cô ấy đã tốt lên có thể kiểm soát rồi.”

“Nói anh cũng không hiểu.”

“Hôm nay nên làm thủ tục xuất viện đi.” Bác sĩ Chung ngồi sau bàn, mở máy tính ra, nhập vào hệ thống thông tin của bệnh viện, tin tức mới về bệnh nhân, hiển nhiên ông ta hiểu được lý do mà Đinh Nhược Kỳ không nói ra, “Tránh được ngày này năm nay, thế sang năm thì sao? Sau đó nữa thì sao? Không thể nào mỗi lần đến thời điểm này thì sẽ đưa đến bệnh viện. Tuy rằng từng xảy ra vấn đề, nhưng Đinh Huyên là một người rất kiên cường. Là người nhà bệnh nhân, cô phải tin tưởng cô ấy.”

Đinh Nhược Kỳ mím môi, không nói gì, nhưng sắc mặt vẫn khó coi. Cuối cùng cô đột nhiên quay đầu đi về phía cửa vào, “Vậy đi thôi.” Là cô gây sức ép cho người cha không đành lòng, quyết tâm đưa Đinh Huyên vào bệnh viện, thế thì cũng để cô đón Đinh Huyên về nhà.