Những ví dụ về cho đi và nhận lại

Cập nhật, 07:44, Thứ Ba, 27/10/2020 [GMT+7]

Trong những ngày này, miền Trung đang hứng chịu những trận mưa lụt gây thiệt hại rất lớn về người và của thì tấm lòng của người dân cả nước lại hướng về miền Trung thân yêu. Bởi trong lúc này, người dân miền Trung đang cần lắm sự sẻ chia, giúp đỡ của người dân cả nước.

Hơn lúc nào hết, chúng ta càng thấm thía sự trao đi yêu thương để nhận lại yêu thương và lòng biết ơn của người dân miền Trung trong cơn hoạn nạn. Con người ta sống không chỉ là nhận mà còn phải biết cho đi vì chính lúc ta cho đi nhiều nhất lại là lúc ta được nhận lại nhiều nhất.

Nhà thơ Tố Hữu đã từng có câu thơ rất hay như là một chân lý: “Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình” hay “Người với người sống để yêu nhau”. Nhất là trong những ngày đồng bào miền Trung đang ngâm mình trong cơn mưa lũ.

Cho thật ra không phải là việc gì to tát, càng không phải là những con người vĩ đại, có tài sản vật chất nhiều mới có thể cho đi. Thật ra trong chúng ta, ai cũng có thể cho đi xuất phát từ cái tâm, từ những điều nhỏ nhất.

Hàng năm, mỗi khi mùa bão lũ đến, những sinh viên tình nguyện, những nhà hảo tâm… lại gom góp những thứ nhu yếu phẩm cần thiết mang đi giúp đỡ đồng bào gặp hoạn nạn, khó khăn. Đặc biệt là trong những ngày mưa lũ miền Trung, họ lại cùng cả nước chung tay góp tiền, góp của, sức lực để trợ giúp đồng bào bị thiệt hại nặng nề.

Đã có nhiều người họ làm từ thiện cả một đời, luôn luôn quan tâm đến những người gặp hoạn nạn, nghèo khổ, mang những miếng cơm nóng, mì tôm, lương khô, nước uống đóng chai… những tấm áo ấm, với một tấm lòng thực tâm để giảm bớt sự thiếu thốn, khó khăn cho đồng bào bị mưa lũ.

Họ có một chữ tâm rất lớn, cuộc sống của họ có chữ “thiện” luôn ở trong tim. Họ thấy lòng mình thanh thản và bình an khi được làm những việc đó. Bởi những người cho đi, họ không hề nghĩ đến sự nhận lại cho mình bất cứ thứ gì dù là điều nhỏ nhất.

Cuộc sống luôn công bằng với tất cả mọi người, ta cho đi sẽ nhận lại lòng kính trọng và sự biết ơn. Cho đi thật ra vô cùng đơn giản, chẳng cần toan tính gì hết, cứ thế cho đi đó chính là những điều đáng quý nhất. Cuộc sống ở xung quanh chúng ta luôn có rất nhiều mảnh đời cần sự sẻ chia, giúp đỡ, mà đặc biệt là trong thời điểm mưa lũ này người dân miền Trung cần lắm sự sẻ chia, đùm bọc.

Một miếng khi đói bằng một gói khi no là rất quý và rất đáng trân trọng. Chúng ta trao đi yêu thương, chúng ta sẽ nhận lại sự thanh thản và niềm vui trong tâm hồn. Dù cái chúng ta nhận lại không phải là vật chất, là những thứ hiển hiện mà chỉ là niềm vui, là sự an nhiên mà thôi. Như thế là quá đủ rồi. Bất cứ ai cũng đã có lần nghe câu nói “cho đi là hạnh phúc” nhưng để thực hiện được điều đó thì chẳng dễ dàng gì.

Hạnh phúc mà ta nhận được khi cho đi chỉ thật sự đến khi ta cho đi mà không nghĩ nhiều đến lợi ích của chính bản thân mình. Không phải lúc nào “cho” cũng mang lại hạnh phúc cả. Điều đó chỉ xảy ra khi ta cho phải đúng lúc, đúng người, đúng hoàn cảnh thì mới mang lại niềm vui cho người nhận và niềm hạnh phúc đối với người cho.

Cho và nhận giúp con người gắn kết với nhau nhiều hơn, sống vị tha, nhân ái và biết yêu thương nhau hơn. Cho và nhận đã trở thành truyền thống đạo đức tốt đẹp của dân tộc Việt Nam. Trong cuộc sống hiện nay, giữa dòng đời vội vã của thời công nghiệp hóa, nhiều người dường như đã quên đi tình nghĩa giữa người với người.

Có rất nhiều người sống theo một lối sống ích kỷ, chỉ biết nhận mà không muốn cho. Vì danh lợi, vì tiền tài, vì những thứ vật chất tầm thường mà họ bóp méo hai chữ cho và nhận không đúng nghĩa của nó. Mỗi chúng ta phải biết cho đi đúng nghĩa của nó, nghĩa là phải xuất phát từ tấm lòng, từ tình yêu thương giữa người với người.

Trong những ngày mưa lũ, chúng ta cảm ơn những tấm lòng cao cả của những người cán bộ, sĩ quan, chiến sĩ quân đội, công an, công nhân đã ngã xuống hy sinh vì Tổ quốc, vì nhân dân.

Cảm ơn các mạnh thường quân đã không quản khó khăn, gian khổ trong mưa lũ đã đưa hàng cứu trợ tới giúp đỡ người dân miền Trung. Cảm ơn những tấm lòng chỉ biết cho đi và không nghĩ đến nhận lại một điều gì, họ hy sinh thầm lặng, đúng như nhà thơ Tố Hữu đã viết “Biết hy sinh mà chẳng nói nhiều lời”.

VÕ HOÀNG NAM

Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã viết: “Sống trong đời sống, cần có một tấm lòng. Để làm gì, em biết không? Để gió cuốn đi…” Trong cuộc sống luôn cần có những tấm lòng biết yêu thương và sẻ chia, phải biết cho đi thì mới có thể nhận lại được. Thế nhưng trong cuộc sống hiện đại, dường như con người càng trở nên khép mình, thờ ơ, thiếu quan tâm đến những người xung quanh hơn.

Cho và nhận – đó là một mối quan hệ nhân quả. Cho mang ý nghĩa của sự sẻ chia, giúp đỡ. Đó có thể là những việc nhỏ nhặt như dắt một bà cụ qua đường, bẻ chiếc bánh mì làm đôi cho người bạn nghèo cùng lớp, … Nhận là những gì ta được đền đáp lại. Từ xưa, khi còn thuở ấu thơ, ta vẫn thường được nghe các mẹ, các bà kể câu chuyện về những cô Tấm, nàng Lọ Lem hiền lành được ông Bụt, bà Tiên giúp đỡ khi gặp họa nạn. Đó chẳng phải là cho đi và nhận lại đấy sao?

Nhiều khi, bản thân cho đi nhiều điều nhưng lại không biết được rằng mình đã được nhận lại từ người khác từ lúc nào. Có một câu chuyện kể rằng một cô gái đi trên đường bất chợt gặp một người ăn xin. Thương cho ông lão đã già mà vẫn phải sống cơ cực, nghèo khổ, cô muốn gửi cho ông mọt chút gì đó để cho ông đỡ vất vả. Tuy nhiên khi lục lọi khắp người, cô lại không tìm thấy gì để có thể cho ông lão. Cảm thấy áy náy, cô lại gần và cầm tay ông lão, xin lỗi ông vì không có gì cho ông. Nhưng thật bất ngờ, ông cụ đã nói rằng: “ Cháu đã cho ông rất nhiều rồi”. “Hạnh phúc là một cái rất kì lạ mà người ta chỉ nhận được khi đem nó cho người khác”, và thứ mà cô gái đã trao cho ông lão, có lẽ ở đây ai cũng hiểu, đó chính là niềm hạnh phúc, là hơi ấm của tình người. Tình thương của cô đã giúp cho ổng lão cảm thấy hạnh phúc hơn trong cuộc sống. CHính bản thân cô cũng phần nào cảm thấy ấm lòng vì thấy việc mình làm phần nào cũng đem lại giá trị cho người khác. Cái sự nhận lại này đôi khi không phải là trong phút chốc mà có được. Trồng cây phải lâu năm thì mới có được ngày hái quả, sẽ có một lúc nào đó khi gặp khó khăn, bạn sẽ gặp được sự giúp đỡ của những người mà có khi chính bản thân mình không quen biết.

Trong cuộc sống, sẽ có rất nhiều người sẵn sàng giúp đỡ mà không hề đòi hỏi sự báo đáp. Tuy nhiên bên cạnh đó, vẫn còn nhiều người sống ích kỉ, chỉ nghĩ đến lợi ích của bản thân. Hoặc thậm chí, khi nhìn thấy những người đang cần sự giúp đỡ của mình, thì điều đầu tiên họ nghĩ là tính toán xem làm thế nào để có lợi cho mình. Họ không quan tâm đến những người xung quanh, chỉ biết giữ lấy của riêng mình. Gieo nhân nào gặt quả nấy, khi gặp khó khăn, họ sẽ bị người khác quay lưng vì trước kia chính họ đã sống quá thờ ơ với mọi người.

Khi ta trao yêu thương cũng là lúc ta nhận lại hạnh phúc, xây dựng và nuôi dưỡng cho tâm hồn giàu đẹp. Cho và nhận – tưởng chừng như là những khái niệm đơn giản nhưng để hiểu và làm được thì không hề dễ dàng. Cuộc sống chỉ thực sự có ý nghĩa khi có sự sẻ chia, kết nối  giữa con người với con người. Như nhà thơ Tố Hữu đã từng viết:

“Nếu là con chim, chiếc lá,

Thì con chim phải hót ,chiếc lá phải xanh

Lẽ nào vay mà không trả,

Sống là cho, đâu chỉ nhận riêng mình”.

Kể lại một câu chuyện về cho và nhận trong cuộc sống – Bài số 2

Trong cuộc sống, có một chân lí hiển nhiên không ai không thừa nhận “Cho là nhận“. Nhưng không hẳn tất cả mọi người trong chúng ta đều hiểu rõ ý nghĩa chân lí ấy. Nhắc đến “cho“ và “nhận“, ta sẽ nghĩ đó là hai khái niệm trái ngược nhau. Nhưng nếu ngẫm lại thì “khi cho đi ta sẽ nhận lại rất nhiều“.

Chắc ai cũng nhớ câu chuyện hai biển hồ, một minh chứng cho chân lí “Cho là nhận“. Biển Ga-li-lê đã cho dòng nước mát lạnh và nó đã được nhận lại sự trong xanh mát rượi, sự thân thiện từ vạn vật: con người đến sinh sống quanh hồ, hai bên bờ luôn tràn ngập cỏ cây và muôn thú. Một minh chứng nữa là, khi trái đất tác động lên mặt trăng một lực thì nó cũng nhận lại được một lực tương tự, nhờ vậy mà mặt trăng và trái đất mới không va chạm vào nhau. Trong cuộc sống cũng vậy: khi bạn giúp người khác, người đó sẽ rất vui và ngược lại, trong lòng bạn cũng vui vì đã làm được một việc có ích. Hơn nữa, bạn sẽ có thêm sự yêu mến từ mọi người xung quanh, bạn sẽ có thêm những người bạn thân thiết và những lúc bạn gặp khó khăn, chắc chắn mọi người sẽ không từ chối giúp đỡ. Vậy thì, khi cho đi, hãy yên tâm, bạn sẽ luôn nhận lại xứng đáng, ít ra là niềm vui và sự thanh thản. Còn những người không biết cho đi thì họ cũng giống như biển chết vậy: dòng nước như mặn chát, vạn vật đều cách xa và sự sống trong họ rồi cũng héo mòn dần. Giữ cho riêng mình để rồi phải chịu cô độc, như vậy đâu phải là hạnh phúc. Nhiều người trong chúng ta, ngay cả tôi, chắc cũng đã có lúc từng nghe “Hạnh phúc là khi có được tất cả“. Nhưng chúng ta đã lầm, hạnh phúc đích thực có một phần từ việc cho đi.

Cho đi là gốc rễ của hạnh phúc. Một trái tim rộng mở mới có thể đón nhận yêu thương. Có mỉm cười mới nhận được nụ cười. Có cho đi sự nỗ lực không ngừng ta mới mong nhận lại được thành công. Có mỉm cười mới nhận được nụ cười. Có cho đi sự nỗ lực không ngừng ta mới mong nhận được thành công. Chắc chắn ai trong chúng ta cũng đã cho đi không ít thì nhiều, nhưng có ai đã từng nghĩ: Phải “cho” như thế nào? Nếu cho chỉ vì muốn nhận lại thì hành động đó chẳng có ý nghĩ gì. Nó đã trở thành sự trao đổi. Hãy cứ cho đi từ tấm lòng mình và đừng mong người ta trả lại đúng như thế. Tôi đã từng nghe một câu nói rất hay: “Thật hạnh phúc cho những ai biết mà cho mà không cần nhớ đến và biết nhận mà không hề quên”.

Vậy chúng ta hãy đừng ngán ngại nói lời cảm ơn khi nhận được sự giúp đỡ, quan tâm người khác. Vì đó là món quà mà họ luôn mong đợi khi cho đi tình yêu thương. Một lời cảm ơn sẽ là niềm hạnh phúc với người giúp đỡ ta. Lời cảm ơn sẽ thay cho lòng biết ơn của chúng ta.

Những người cho luôn là người hạnh phúc nhất. Vậy thì tôi, bạn và tất cả chúng ta hãy cùng cho, để mỗi ngày có them niềm vui và cuộc sống thêm ý nghĩa nhất.

Kể lại một câu chuyện về cho và nhận trong cuộc sống – Bài số 3

Đây là câu chuyện có thật Dr. Howard Kelly là một nhà vật lý lỗi lạc, đã sáng lập ra Khoa Ung thư tại trường Đại học John Hopkins năm 1895.

Xem thêm:  Soạn văn bài: Tìm hiểu chung về văn tự sự

Một cậu bé nghèo làm nghề bán hàng rong để kiếm tiền học. Ngày nọ nhận thấy mình chi còn mỗi một hào mà bụng đang đói, cậu định bụng sẽ sang nhà kế bên xin một bữa ăn. Một phụ nữ đẹp ra mở cửa. Bối rối truớc cuộc gặp gỡ không hẹn trước này thay vì ăn cậu xin uống. Người phụ nữ đoán ra cậu đang đói và mang đến cho cậu một ly sữa lớn. Cậu chầm chậm nhấp từng ngụm sữa rồi hỏi:

Cháu phải trả cho cô bao nhiêu ạ?

Người phụ nữ trả lời:

Cháu không nợ cô cái gì cả. Mẹ cô đã dạy không bao giờ nhận tiền trả cho lòng tốt.

Cậu bé cám kích đáp:

–  Cháu sẽ cảm ơn cô từ sâu thẳm trái tim cháu!

Khi ra đi cậu cảm thấy khoé khoắn hơn và niềm tin của cậu vào con người cũng mãnh liệt hơn. Trước đó cậu gần như muốn đầu hàng trước số phận.

Nhiều năm sau đó người phụ nữ bị ốm nặng. Các bác sĩ địa phương đều bó tay. Họ chuyển bà đễn một thành phố lớn và tiến sĩ Howard Kelly được mời đến tham ván. Khi ông nghe tên thị trấn nơi người phụ nữ ở, một tia sáng ánh lên trong mắt ông. Ngay lập tức ông khoác áo choàng và đi tới phòng bệnh Người phụ nữ ở. Ông nhận ra được ngay ân nhân của mình năm xưa. Quay về phòng hội chẩn, ông quyết định dốc hết sức để cứu bệnh nhân này. Và cuối cùng nỗ lực của ông đã được đền đáp.

Tiến sĩ Howard Kelly đề nghị phòng y vụ chuyển cho ông hoá đơn viện phí của ân nhân. Ông viết vài chữ bên lề của tờ hoá đơn và cho chuyển nó đến người phụ nữ. Bà nhìn tờ hoá đơn và biết rằng sẽ phải thanh toán nó hết đời mới xong. Bỗng nhiên có cái gì đó khiến bà chú ý và bà đọc những dòng chữ này:

"Trị giá hoá đơn bằng một ly sữa. "

Ký tên: tiến sĩ Howard Kelly

Nước mắt vui mừng cứ thế dâng trào và lời từ trái tim bà ấy thốt lên trong nước mắt: "Cám ơn ông!."

Kể lại một câu chuyện về cho và nhận trong cuộc sống – Bài số 4

Trong guồng sống tất bật của cuộc đời, không ít người đã vô tình để cho mình bị cuốn đi theo dòng chảy thời gian; để rồi đến một lúc nào đó, khi đã tìm được cho mình một khoảng lặng giữa nhịp sống xô bồ ấy, con người ta chợt thấy mình đang dần mất đi phương hướng. Mình đang sống vì ai? Vì cái gì? Vì vậy, để không bị cuộc sống khắc nghiệt làm cho bão hòa, làm cho mất đi mục tiêu sống thì mỗi người tốt nhất nên có cho mình một triết lí sống. Để từ triết lí sống ấy ta tìm được chỗ dựa vững chắc cho những bước đi trên con đường tìm đến thành công và hạnh phúc.

Tùy theo những trải nghiệm và cảm nhận về cuộc đời mà mỗi người tự chọn cho mình những triết lí sống khác nhau. Riêng với tôi, tôi luôn cố gắng làm theo một điều mà tôi hằng tâm đắc đó là: trong cuộc sống này những gì mà bạn cho đi không bao giờ ít hơn những gì mà bạn nhận được.

Cho ở đây là cho cái gì? Đó có thể là sự cho đi về vật chất. Ta quyên góp tiền giúp đỡ những người gặp khó khăn, trao tặng sách vở cho trẻ em nghèo. Nhưng cũng đáng quý hơn cả là sự cho đi những giá trị tinh thần. Đó có thể chỉ là một cái vỗ vai động viên khi cuộc sống đang trở nên quá khó khăn, là ánh mắt ngời sáng khi ta chúc mừng thành công của một người thân, là một ly trà gừng khi ai đó đang cảm thấy lạnh… Tất cả chỉ là những cử chỉ giản đơn nhưng lại có đủ sức làm vơi bớt đi nỗi đau và nhân đôi niềm hạnh phúc.

Còn nhận ở đây là nhận những gì? Trước hết đó có thể là cái nhận về vật chất. Khi còn nhỏ, ta nhận được những giá trị vật chất mà ba mẹ cung cấp hoặc với những gia đình khó khăn thì đó là số tiền trợ cấp từ chính quyền. Nhưng cũng quan trọng nhất là cái nhận về tinh thần. Đó là lời an ủi của người bạn thân khi ta gặp chuyện buồn, là tiếng vỗ tay động viên khi ta cảm thấy bối rối, là sự tĩnh lặng tuyệt đối khi ta cần sự tập trung để làm việc… Những điều ta nhận được ấy có thể không giúp ta giải quyết được những khó khăn trước mắt nhưng nó sẽ giúp ta biết rằng mình không hề cô đơn cũng như đã và đang được yêu thương.

Cho và nhận tưởng chừng như là hai khái niệm hoàn toàn đơn giản nhưng đối với đa số chúng ta để cân bằng được nó lại không hề dễ dàng. Bởi lẽ là con người ai cũng luôn muốn được nhận nhiều hơn cho . Thế nhưng cuộc sống này luôn rất công bằng, “gieo nhân nào gặt quả đấy”, chúng ta cho đi bao nhiêu thì chắc chắn sẽ nhận lại được bấy nhiêu. Khi ta trao yêu thương thì cũng sẽ được yêu thương trở lại , khi ta giúp đỡ người khác thì cũng là lúc ta tự giúp đỡ chính mình. Bởi lẽ cuộc đời là một chuỗi những điều bất ngờ . Biết đâu rằng một ngày nào đó chính ta sẽ là người cần lắm một sự giúp đỡ từ người khác giống như ta đã từng làm cho họ. Như vậy, có thể nói khi ta cho đi cũng là lúc ta đang gieo trồng những hạt giống để đến một lúc nào đó ta sẽ nhận lại được những lợi ích mà chính những hạt giống ấy mang lại. Có ai đó đã từng nói rằng “ hạnh phúc là một cái rất kì lạ mà người ta chỉ nhận được khi đem nó cho người khác”. Vì vậy mỗi chúng ta hãy thử cho đi một cái gì đó để rồi biến niềm hạnh phúc của người khác thành niềm hạnh phúc của chính mình.

Xin kể một câu chuyện rằng: Người ta bảo ở bên Palextin có hai biển hồ. Biển hồ thứ nhất gọi là Biển Chết. Đúng như tên gọi, không có sự sống nào bên trong cũng như xung quanh biển hồ này. Cá không thể sống nổi với nuớc trong hồ và khi con người uống phải thứ nước trong hồ cũng bị bệnh. Ai ai cũng đều không muốn sống gần đó. Biển hồ thứ hai là Galilê. Đây là biển hồ thu hút nhiều khách du lịch nhất. Nước ở biển hồ lúc nào cũng trong xanh mát rượi, con người có thể uống được mà cá cũng sống được. Nhà cửa được xây cất rất nhiều ở nơi đây. Vườn cây xung quanh tốt tươi nhờ nguồn nước này… Nhưng điều kỳ lạ là cả hai biển hồ này đều được đón nhận nguồn nước từ sông Jordan. Nước sông Jordan chảy vào Biển Chết. Biển Chết đón nhận và giữ lại riêng cho mình mà không chảy về đâu cả, không chia sẻ nên nước trong Biển Chết trở nên mặn chát. Biển hồ Galilê cũng đón nhận nguồn nước từ sông Jordan rồi từ đó tràn qua các hồ nhỏ và sông lạch, nhờ vậy nước trong biển hồ này luôn sạch và mang lại sự sống cho cây cối, muông thú và con người.

Trong cuộc sống của chúng ta, khi cho đi càng nhiều thì những giá trị tài sản sở hữu của mình sẽ càng giảm thấp. Vì thế, chúng ta luôn phải cân nhắc, đắn đo trước khi cho ai một món gì. Và chính sự cân nhắc đó làm cho giá trị của sự cho không còn ý nghĩa đích thực của tình thương. Nhân gian thường nói “bánh ít đổi đi, bánh quy đổi lại”. Khi chúng ta cho đi một vật gì là biết chắc mình sẽ nhận lại được một vật khác, từ cho ở đây thật ra có nghĩa là trao đổi. Có đôi lúc, chúng ta cho đi một vật gì vì muốn đáp lại lòng tốt của người khác nên từ cho ở đây có nghĩa là trả nợ. Trong những trường hợp tế nhị hơn, chúng ta cho đi những giá trị vật chất vì mong muốn có được sự ngợi khen, kính phục từ người khác; hoặc chúng ta cho đi những giá trị vật chất theo lời khuyên của người khác; và trong những trường hợp này thì ý nghĩa của từ cho cũng không hoàn toàn đúng nghĩa là cho một cách bình đẳng.

Xem thêm:  Tả cái bàn em ngồi học ở lớp - Văn mẫu lớp 4

Những giá trị vật chất hay tài sản sở hữu của chúng ta không phải tự nhiên mà có được. Chúng là thành quả của sự siêng năng làm việc và cố gắng của mọi người. Thường thì thói quen tham lam, bỏn sẻn trong đời sống vật chất cũng khiến cho ta hạn chế sự ban phát tình thương đến với mọi người khi cần thiết. Nhưng chúng ta thật ra đâu có phải mất gì khi mở rộng lòng thương yêu người khác. Khi trong lòng ta có sự hiện hữu của tình thương thì tự nhiên điều đó mang đến cho ta một niềm vui không gì có thể so sánh được. Phần lớn những ai trong quá khứ và hiện tại ít mở lòng thương yêu người khác hay bị tổn thương tình cảm từ rất sớm. Những em bé mồ côi cha mẹ hoặc lớn lên trong những gia đình đổ vỡ, thiếu hạnh phúc thường rất dễ trở thành tệ nạn xã hội. Do không được nếm trải hạnh phúc của sự yêu thương, những người ấy không thể hình dung được những gì mà lòng yêu thương sẽ mang đến cho họ. Sự mất mát lớn lao trong đời sống tình cảm đã sớm hình thành trong tâm hồn họ sự thù hằn, ghét bỏ mà tự đánh mất chính mình. Từ đó, họ cảm thấy thù hận mọi người, thậm chí là đánh mất lòng yêu thương. Vì thế, nó khiến họ chẳng bao giờ có được niềm vui sống mà san sẻ, giúp đỡ người khác.

Trong cuộc sống này, những gì ta cho đi bằng tình người mới thật sự đúng nghĩa là cho mà không phải là sự trao đổi hay mua bán dưới nhiều hình thức. Tuy nhiên, nếu ta biết cho đi những giá trị vật chất để giúp đỡ hoặc chia sẻ khó khăn cho người khác thì đây chính là cách giúp ta có thể nhận lại được niềm vui và hạnh phúc bởi trong ta không có sự toan tính. Khi cho đi mà chúng ta không kèm theo bất cứ một điều kiện hay sự mong cầu nào thì chính ngay khi ấy chúng ta đã nuôi dưỡng được lòng từ bi vô hạn. Khi ta cho mà không có sự tính toán thì sự cho ấy mới là cao thượng nên ta sẽ nhận được sự an lạc, hạnh phúc. Chúng ta đừng nên chạy trốn khổ đau mà hãy đối diện với nó để tìm ra giải pháp nhằm thay đổi quan niệm sống như thế nào cho đúng. Trong cuộc sống này, tất cả chúng ta đều cần đến nhau như việc ăn uống không thể nào thiếu được. Sự tác hại lớn lao khi giận quá sẽ mất khôn làm cho chúng ta đánh mất chính mình mà làm khổ người khác. Xóa đi những vết thương lòng là điều khó nhất với loài người vì nó đã ăn sâu vào tàng thức của chúng ta. Quá khứ một thời đã qua làm cho chúng ta tiếc nuối, hối hận, ta hãy chia tay với những quá khứ đau buồn vì như thế chúng sẽ giết mình trong từng giây từng phút. Khi mạnh khỏe và tinh thần minh mẫn, sáng suốt, chúng ta mới đủ sức để giúp đỡ người khác vượt qua cơn hoạn nạn. Muốn giúp đỡ người khác thì chúng ta phải có thiện chí trước và sau đó phải có phương tiện vật chất thì mới có thể san sẻ cùng người khác. Trước khi cứu người thì đầu tiên chúng ta phải có sức mạnh tinh thần và phải có tình yêu thương nhân loại.

Chúng ta đừng mong ai hiểu được mình mà chúng ta cần phải tự hiểu mình trước vì chính ta là chủ nhân của bao điều tốt xấu. Ta phải tự nghiêm khắc với bản thân và rộng lượng với mọi người. Chúng ta sống tốt cho mình để không trở thành gánh nặng cho người khác. Đời người rất ngắn ngủi, bởi thế ta hãy nên sống tốt hơn để có cơ hội giúp đỡ tha nhân và hoàn thiện chính mình. Thế gian này mọi thứ đến rồi đi theo quy luật nhân duyên, nó chỉ đến để cho ta cảm nghiệm sự sống luôn vô thường, biến đổi. Những cái không phải của mình mà ta cứ bám víu mãi, đến khi mất nó ta sẽ vô cùng khổ đau vì tiếc nuối. Những người làm việc nhọc nhằn, vất vả bằng tay chân so với những người làm việc bằng trí óc có khác nhau về hình thức. Tuy nhiên, sự khổ tâm nhiều hay ít là do ta chấp trước và dính mắc. Chúng ta ai cũng biết tham lam là điều không tốt có thể làm tổn hại đến người khác, nhưng đã làm người khó ai vượt qua khỏi chỗ này vì đó là thói quen do huân tập nhiều đời của con người. Cuộc sống không dạy cho chúng ta con đường nhanh nhất để đạt được sự thành công viên mãn. Cuộc sống dạy cho ta biết cách hoàn thiện chính mình bằng sự dấn thân đóng góp và buông xả. Tùy theo suy nghĩ và nhận định của mỗi người mà chúng ta sẽ có những sự đóng góp khác nhau. Người kia đóng góp khía cạnh này, người nọ đóng góp khía cạnh khác để làm thành cho nhau. Tuy nhiên, trong cuộc sống ai cũng cần phải biết sự cho và nhận là mối quan hệ tương quan mật thiết với nhau. Đa số chúng ta chỉ tham lam, ích kỷ để được nhận từ tay của người khác mà không biết cho đi. Chúng ta hãy biết giúp đỡ, sẻ chia bằng tình người trong cuộc sống khi có nhân duyên. Một người đàn ông bị lạc giữa một sa mạc rộng lớn, mênh mông. Sau nhiều ngày cầm cự khi phần lương thực thực phẩm đã hết, ông mệt lả và đói khát vì không còn nước để uống. Trong suốt thời gian tìm kiếm nguồn nước, ông đã thấy một căn lều và thấy trong đó một máy bơm nước đã cũ và rỉ sét. Mừng quá, ông vội vã bước tới vịn chặt vào tay cầm và ra sức bơm nhưng không một giọt nước nào chảy ra.

Thất vọng quá, người đàn ông tìm kiếm chung quanh căn lều thì phát giác ra một cái bình nhỏ. Phủi sạch bụi cát trên bình, ông đọc dòng chữ được khắc vào bình: “Hãy đổ hết nuớc trong bình này vào cái máy bơm. Và trước khi đi chỗ khác, hãy nhớ đổ nước đầy lại vào chiếc bình này”. Người đàn ông mở nắp bình ra và thấy bên trong đầy nước. Ông đang rơi vào thế lưỡng lự vì nếu uống ngay phần nước trong bình thì chắc chắn ông có thể sống sót, nhưng nếu đổ hết nước vào cái máy để nó có thể bơm được nhiều nước thì ông sẽ cứu được rất nhiều người. Người đàn ông sau khi đổ nước vào máy và bắt đầu nhấn mạnh cái cần với hy vọng sẽ bơm được nhiều nước một lần, hai lần, rồi ba lần nhưng chẳng thấy dấu hiệu nào là có nước. Tuy hơi nản lòng vì quá mệt lã nhưng ông vẫn kiên trì bơm lên, bơm xuống đều đặn và bỗng nhiên nguồn nước mát trong lành bắt đầu chảy ra từ chiếc máy bơm cũ kỹ. Ông mừng quá liền vội vã hứng nước vào bình và uống một cách ngon lành. Sự cho hay còn gọi là bố thí được chia làm ba phần là bố thí tiền bạc-của cải-vật chất, bố thí những lời dạy vàng ngọc của đức Phật và bố thí vô úy, tức bố thí sự không sợ hãi. Ba phần bố thí này đều xuất phát từ lòng từ bi thương xót tất cả chúng sinh một cách bình đẳng. Hiện giờ, chúng ta thường bố thí phần tài sản vật chất, nhưng nếu không có tiền thì làm sao bố thí. Phật dạy bố thí tài có hai, một là nội tài, hai là ngoại tài. Chúng ta cần phải hiểu cho tường tận thì việc bố thí giúp đỡ, sẻ chia ai cũng có thể làm được. Người có tiền của thấy kẻ nghèo đói liền ra tay giúp đỡ, chia sớt tiền bạc hoặc lương thực, thực phẩm cho họ thì đó là bố thí ngoại tài, tức là sự cho bằng vật chất. Nếu chúng ta nghèo khó, không có tiền của mà thấy người gặp khổ nạn liền lấy công sức ra giúp đỡ họ qua cơn hoạn nạn thì đó là bố thí nội tài, tức là cho bằng sự ra công. Một ví dụ khác. Khi quý Phật tử đi đường thấy một miếng thủy tinh bể, chúng ta lượm đem bỏ vào thùng rác để người khác không bị giẫm lên; hoặc gặp các cụ lớn tuổi đi qua đường khó khăn, chúng ta dẫn họ qua đường yên ổn thì đó là bố thí nội tài, tức là đem thân mình ra giúp đỡ người khác. Như vậy, ai cũng có khả năng làm việc bố thí qua việc biết giúp đỡ người khác. Chúng ta vì tham lam, ích kỷ nên mới không dám giúp đỡ mọi người khi có nhân duyên. Trên bước đường tu học, chúng ta cần phải khởi tâm từ bi rộng lớn. “Từ” là ban vui, “bi” là cứu khổ. Đem niềm vui nhờ tu học Phật pháp cứu khổ cho người và cho tài vật là ta đang phát khởi tâm từ bi. Hành động bố thí bằng nội tài, ngoại tài là những hình ảnh cụ thể làm cho mọi người tạm thời bớt khổ được vui. Bố thí Pháp là sao? Giảng pháp như quí thầy để quý Phật tử hiểu và ứng dụng tu hành là bố thí Pháp phải không? Cũng phải, cũng đúng, nhưng không hẳn chỉ có quí thầy cô mới làm việc bố thí Pháp được. Quí thầy giảng dạy cho Phật tử nghe hiểu Phật pháp để ứng dụng tu hành làm giảm bớt những phiền muộn, đau khổ thì đó là bố thí Pháp, tức là sự cho có hiểu biết. Khi Phật tử thấm nhuần đạo lý rồi gặp bạn bè hoặc người thân đang phiền muộn, đau khổ, chúng ta đem sự hiểu biết của mình chia sẻ với họ. Khi họ nghe hiểu rồi thấm nhuần lời Phật dạy, không buồn khổ nữa thì đó là bố thí Pháp. Dù người xuất gia hay tại gia thì ai siêng năng học hỏi và tu hành đều có thể bố thí Pháp được. Nhưng chư Tăng Ni có trách nhiệm lớn lao và quan trọng hơn vì đang đi trên con đường Phật đã đi để hướng dẫn lại cho quý Phật tử, do đó quý thầy nói dễ tin, dễ hiểu hơn. Quí Phật tử tại gia với bộn bề công việc và bị nhiều áp lực của cuộc sống nên thời gian nghiên cứu Phật pháp không nhiều, do đó khi nói người khác ít tin hơn. Như vậy, bố thí Pháp là đem lời Phật dạy nói cho Phật tử hiểu để rồi từ đó tin sâu nhân quả mà tránh dữ làm lành. Khi quý Phật tử có niềm tin với Phật pháp rồi thì quý vị sẽ bớt phiền muộn, khổ đau. Như quý Phật tử đang gặp hoàn cảnh buồn phiền, đau khổ mà vô tình có một vị thầy đến giải thích cho gia đình hiểu nguyên nhân dẫn đến khổ đau không ngoài lý nhân quả… ngay khi đó quý vị nghe hiểu phần nào cũng sẽ giảm bớt buồn khổ trong lòng. Đó là chúng ta biết cách bố thí Pháp để cứu khổ chúng sinh. Kế đến là bố thí vô úy, tức là sự cho không sợ hãi. Làm sao để chúng ta bố thí không sợ hãi? Ai làm người dù ít hay nhiều cũng đều có nỗi sợ hãi trong lòng như quý Phật tử sợ chuột, sợ rắn rít, sợ người chết nên tối không dám ngủ một mình. Với người sợ rắn rít chúng ta giải thích với họ rằng chúng không bao giờ dám làm hại ta, ngoại trừ khi ta đạp chúng nên vì bản năng tự vệ chúng phải cắn lại. Với người sợ ma ta phải dẫn kinh giải thích cho họ hiểu, Phật dạy trong lục đạo luân hồi thì ma là loài vô hình phước kém hơn người nên khó bao giờ làm hại được ta. Chúng ta là người, tức ta có phước hơn ma quỉ, chắc chắn chúng sẽ không dám làm gì mình. Con người ta sợ hãi là do sự tưởng tượng quá mạnh, nếu ta dừng tưởng tượng bằng cách niệm Phật-Bồ tát thì ngay khi đó không còn sợ hãi nữa. Đó là một sự thật ít ai ngờ tới. Quỉ ma đói khát, dật dờ, khổ đau nhờ loài người cúng vái cho ăn nên nó bớt khổ. Ngược lại, con người đi sợ ma quỉ thì thật là chuyện vô lý. Chúng ta nói cho họ hiểu như thế rồi họ sẽ bớt sợ hãi, khổ đau. Đó là bố thí vô úy, tức là sự cho vượt qua mọi sự chướng ngại của sợ hãi. Thế cho nên, bố thí cúng dường hay giúp đỡ người khác cũng là cách giúp cho ta giải trừ căn bệnh tham lam, ích kỷ và bỏn sẻn. Khi chúng ta đã từng nếm trải những vị cay đắng của cuộc đời, ta hãy đón nhận nó và tìm cách giải quyết chứ không nên trốn chạy hay bỏ mặc vì sau những khó khăn chính là những cơ hội tốt để cho ta rèn luyện bản thân. Nhân quả sẽ rất công bằng và kết thúc có hậu với những ai sống có tấm lòng yêu thương chân thật bằng tình người trong cuộc sống. Thế gian này không phải ai cũng sẵn sàng cho đi, chỉ có những người đã ý thức được đạo lý nhân quả và biết sống theo lời Phật dạy. Chúng ta cho đi hay giúp đỡ một ai với tấm lòng rộng mở thì sự cho đó như chúng ta gửi tiền vào ngân hàng, tuy thấy dường như không có tiền nhưng khi nào cần thì rút ra xài thoải mái. Chúng ta cho và nhận là để được sống yêu thương với nhau bằng tình người trong cuộc sống.

Câu chuyện trên giúp cho ta có cách nhìn toàn diện hơn bởi thế gian này là một chuỗi dài nhân duyên nương nhờ lẫn nhau theo nguyên lý tương tức. Trước khi chúng ta muốn nhận được điều gì, chúng ta hãy cho trước đi! Rõ ràng, sự cho này bất kể là thành phần nào trong xã hội cũng đều có khả năng làm được. Vậy chúng ta còn chần chờ gì nữa, hãy cho đi để được nhận lại!

Nguyễn Tuyến tổng hợp

Video liên quan

Chủ Đề