Vì Sao Trong Ngọn Gió Đêm
Advertisement
Đêm hôm đó trời mưa to suốt đêm. Sáng ngày hôm sau, khi người nào người nấy đến văn phòng quần áo đều ẩm ướt, ống quần, đầu vai hoặc ít hay nhiều thì cũng có vài chỗ dính nước mưa. Hàm Tinh vừa mới ngồi xuống chỗ đã bị một số đồng nghiệp vây quanh. "Hôm qua đi ra ngoài làm việc cùng tổng biên tập Hứa cảm giác thế nào?" Hàm Tinh nghiêm túc trả lời, "Chỉ đi làm việc bình thường thôi." "Sao cô có thể bình tĩnh được như thế chứ! Đó là Hứa Thanh Phong đấy, là người đã nhận được giải Thời sự quốc tế từ khi còn rất trẻ, ấn bản chiến trường đặc biệt do anh ấy biên soạn đã bán được hơn một triệu bản rồi đó, tôi thật sự rất ghen tị với cô mà! Cô nói xem vì sao hôm qua người được đi công viên giải trí với tổng biên tập Hứa không phải là tôi, thật đáng tiếc mà!" Các đồng nghiệp cứ liên tục líu ra líu ríu hai bên tai cô. Đúng lúc này Hứa Thanh Phong từ cửa đi vào, cả người mang theo khí lạnh, đỉnh đầu giăng đầy giông tố, ánh mắt lạnh lùng làm cho những người ở đây thức thời dừng tán gẫu. Chờ đến khi cửa văn phòng Hứa Thanh Phong đóng lại, bọn Lý Mai Lệ mới nhỏ giọng nói, "Sao mới sáng sớm tâm trạng của tổng biên tập Hứa đã tệ thế rồi nhỉ?" "Đúng thế, đúng thế! Mặt tổng biên tập Hứa lạnh lùng trông sợ chết đi được!" "Có phải là xảy ra chuyện gì rồi không? Tí nữa tôi còn phải đi đưa tài liệu cho anh ấy đấy." "Ôi! Tôi cũng có thứ cần phải đưa cho tổng biên tập. Lý Cầm, hay là cô tiện tay đưa giúp tôi đi!" "Còn lâu nhé, làm gì có ai muốn đi đưa bây giờ đâu!" Mấy người bọn họ mắt nhìn bốn phía tìm mục tiêu, Hàm Tinh lén lút thu hồi tầm mắt. Thế nhưng đúng lúc cô chuẩn bị đứng dậy đi nộp tài liệu cho Hứa Thanh Phong thì vẫn bị vài người đồng nghiệp tóm được, líu ríu lấy đồ ra nhờ cô đưa hộ. Hàm Tinh thở dài, vẫn nhận lấy. Trước khi bước vào, cô cẩn thận gõ cửa, nghe thấy người bên trong nói, "Mời vào." Hàm Tinh đi đến trước mặt Hứa Thanh Phong, đưa toàn bộ đồ trong tay cho anh, sau đó giải thích vài câu. Hứa Thanh Phong không hứng thú lắm, nếu nhìn kỹ còn có thể thấy được hai quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt anh, nghĩ đến ngày hôm qua có thể anh đã thức cả đêm. "Đặt trên bàn đi." Hàm Tinh nhẹ nhàng đặt chúng ở góc bàn, đang định đi thì nghe thấy Hứa Thanh Phong gọi cô lại. Cô quay đầu lại lập tức đối diện với ánh mắt mát lạnh kia, chỉ là giờ đây mây đen đang giăng đầy trong đôi mắt ấy, nhìn có hơi trống rỗng vô hồn. "Hôm qua cô có nhặt được thứ gì không?" Hàm Tinh nuốt nước bọt, bình tĩnh trả lời, "Không có." Khoé miệng Hứa Thanh Phong giật giật, "Cũng phải, nếu cô nhìn thấy chắc chắn sẽ nhận ra nó." "..." "Nếu tổng biên tập không còn việc gì nữa thì tôi đi trước đây." Hàm Tinh gật đầu, rời khỏi văn phòng. Cô không nghĩ tới chỉ bởi vì một sợi chỉ đỏ mà biến anh thành bộ dạng này. Nhưng rõ ràng sợi chỉ đỏ kia chỉ là cô thuận tay bện cho anh trong một chuyến du lịch. Không quý giá, cũng không có ý nghĩa đặc biệt gì, chỉ là cầu chúc thuận lợi bình an, tiền tài như gấm mà thôi. Nhưng Hàm Tinh không biết, đêm hôm qua Hứa Thanh Phong vì muốn tìm lại sợi chỉ đỏ kia đã cầm đèn pin đi tìm hết nhưng nơi bọn họ đã từng đi qua vào ban ngày. Thậm chí đã xuống nước một lần nữa để mò tìm. Thế nhưng cuối cùng vẫn không tìm thấy. Vì thế nên sáng nay mới thần hồn phách lạc, trông cực kỳ không có tinh thần. Thứ anh mất đi không chỉ là một sợi chỉ đỏ, mà là tín ngưỡng anh đã dựa vào bao nhiêu năm nay, cũng là vật duy nhất Hàm Tinh để lại cho anh. Anh chỉ có thể thuyết phục bản thân sợi chỉ đỏ rơi mất khi cứu Hàm Tinh, như vậy trong lòng mới dễ chịu hơn một chút. Dù sao so với sợi chỉ đỏ kia thì tính mạng của Hàm Tinh lại càng quan trọng hơn. ***** Mấy ngày nay Hàm Tinh điên cuồng viết bản thảo, quá nhiều việc không kịp giải quyết nên chỉ có thể tăng ca mà làm. Mắt thấy đồng nghiệp bên cạnh đều đang vui vẻ thu dọn đồ tan làm. Bầu trời rực đỏ bên ngoài dần dần phai nhạt, trở nên ảm đạm, được bao phủ bởi một lớp bụi, cho đến khi nó lan rộng, trở thành bầu trời đêm đầy sao. "Hàm Tinh, tôi đi trước đây. Cô cố lên nha!" Lúc này người đồng nghiệp cuối cùng trong văn phòng cũng khăn gói rời đi. Hàm Tinh chào tạm biệt cô ấy xong lại vùi đầu vào viết bản thảo. Toàn bộ toà nhà giờ phút này rơi vào một loại yên lặng vô hình, lạnh lẽo đến mức không giải thích được. Hàm Tinh đột nhiên nhớ tới bộ phim kinh dị Thái Lan mới xem mấy ngày trước, lúc ấy xem không có cảm giác gì nhưng giờ đây nghĩ lại thấy cũng hơi sợ. Cô lập tức nhìn bốn phía, cầm lấy tai nghe nhét vào tai, mở một vài bài nhẹ nhàng. Lúc tập trung viết thời gian trôi thực sự rất nhanh, nhưng vì chưa kịp ăn tối, giữa chừng bụng hơi khó chịu nên cô lấy kẹo từ trong ngăn kéo ra bỏ vào miệng, lại uống thêm mấy ngụm nước. Mắt thầy cách mạng thành công đang ở ngay phía trước, Hàm Tinh vừa định gõ nốt đoạn cuối thì ánh đèn trước mặt đột nhiên tối đi, một bóng người chiếu từ trên đỉnh đầu xuống. Ngón tay cô cứng đờ, cảm giác được sống lưng đang dần lạnh lẽo. Cô nuốt nước bọt, đang định quay đầu lại thì nghe được một giọng nói trầm ấm, "Sao em còn chưa về?" Giọng nói hơi quen tai, Hàm Tinh gỡ tai nghe ra, xoay người thì nhìn thấy Hứa Thanh Phong đang đứng ngay sau lưng mình. Cô nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ đáng nhẽ không nên xem bộ phim kia. "Tôi về bây giờ đây." Cô đã tăng ca mấy ngày nay rồi, chỉ là không biết tại sao hôm nay muộn thế này rồi Hứa Thanh Phong còn quay lại công ty. Nhận thấy ánh mắt nghi hoặc của cô, Hứa Thanh Phong giải thích, "Tôi quay lại lấy tài liệu." "À..." Hàm Tinh quay mặt, lại nhìn về phía màn hình máy tính, chỉ là bỗng dưng bệnh đau dạ dày lại tái phát. Cô nghĩ đến hồi trước bác sĩ đã dặn cô phải ăn cơm đúng giờ thì hơi hối hận vì đã không xuống tầng mua một cái bánh mì để lót dạ. Hứa Thanh Phong từ sắc mặt của cô có thể nhận ra được cô đang bị đau, lại thấy tay trái của cô nhẹ nhàng đặt ở trước bụng, cực kỳ đau lòng, anh cau mày hỏi, "Em lại chưa ăn tối à?" Hàm Tinh "Ừ" một tiếng, nghĩ xong lại bổ sung nói, "Tôi gõ xong nốt phần này sẽ đi ăn ngay." "Nghịch ngợm*" Trong nháy mắt
Truyện convert hay : Mười Vạn Cái Khắc Kim Lý Do
Advertisement