Bức thư bị lãng quên review năm 2024

Khi đi hiến máu, cô nhìn thấy chữ ký trên danh sách hiến máu rất đẹp, và cô bị mẫu chữ ký đó thu hút, do quá rảnh rỗi cô vơ lấy tờ giấy nháp bên cạnh và mô phỏng lại, vì thế mà lúc đó có một nam sinh anh tuấn quay lại lấy di động bỏ quên bỗng nhiên sững lại như chợt có suy nghĩ gì đó, nheo mắt hồ nghi nhìn cái tên cô đã viết… Có lẽ đó là tên anh ta.

Sau vài lần gặp gỡ tình cờ, cuối cùng lại gặp anh trong buổi gặp gỡ học sinh cũ của trường trung học.

Lúc ra về, lão đại của khoa ngoại giao, anh chàng cơ trí mà khiêm tốn, nghiêm chỉnh mà chín chắn đó rất lịch sự nho nhã nói một câu, “Anh đã từng viết cho em một bức thư, em còn nhớ không?” Rất lâu sau đầu óc An Ninh vẫn còn hỗn loạn, điều anh nói có nghĩa là… Cô đã từng từ chối Từ Mạc Đình?

Mọi người thường hay lãng phí những năm tháng thanh xuân của mình khi còn trẻ, chỉ hy vọng rằng khi quay đầu nhìn lại, sẽ không thấy hối tiếc…

Tuổi trẻ bạn đã từng một lần yêu ai say đắm chưa? Yêu bằng tất cả nhiệt huyết của cái tuổi trong sáng nhất, đẹp đẽ nhất, để cuối cùng, cả đời này cũng không thể nào quên được mối tình đầu với biết bao kỷ niệm ấy. Câu chuyện mà mình muốn kể dưới đây cũng như vậy.

Tình đầu cũng giống như những lần bước chân một mình trên biển cát. Dù bước rất chậm, rất nhẹ nhưng những vết hằn rất sâu. Có những thứ là đầu tiên, là duy nhất, là mãi mãi. Tức là không có điều gì thay thế được. Câu chuyện bắt đầu từ một bức thư tình từ nhiều năm trước ở lớp 11 của một trường trung học tại thành phố X, chứa đựng tình cảm thầm kín suốt sáu năm trời của một chàng trai được gọi là nam thần trung học gửi cho cô gái khóa dưới mà cậu thầm yêu. Lá thư bị lãng quên đó tưởng chừng khiến cho câu chuyện kết thúc nhưng không, đây là nơi tình yêu bắt đầu.

Đôi khi cứ ngỡ đó chỉ là sự gặp mặt tình cờ, nhưng biết đâu giữa dòng người xuôi ngược ấy, họ lại gặp nhau lần nữa

Vậy có phải xem như là có duyên?

Lại thêm lần nữa chạm mặt, có nhiều điều thấy thật lạ, có lẽ nào lại tình cờ nhiều vậy?

Giờ có thể xem như là định mệnh chăng?

Nam chính: Từ Mạc Đình, là nghiên cứu sinh ngành khoa học ngoại giao, là đàn anh hướng dẫn đề tài nghiên cứu khoa học của Lý An Ninh. Nữ chính: Lý An Ninh, là nghiên cứu sinh ngành vật lý ứng dụng, dị dạng bẩm sinh của khoa vật lý vì tầm hiểu biết sâu rộng. Một người ban tự nhiên, một người ban xã hội, một nữ sinh bình thường lại là người trong mộng của ánh sáng chói lòa Từ Mạc Đình, quả là duyên số.

Họ gặp nhau lần đầu tiên ở thư viện trường đại học, khi mà thẻ thư viện của Từ Mạc Đình bị hết hạn không thể mượn sách mà anh muốn. Bạn học Lý An Ninh tốt bụng đã cho anh mượn thẻ của mình khi chưa biết thông tin gì của anh. Có phải là cô gái đầy tốt bụng mà ngây thơ không?

Lần thứ hai họ gặp nhau khi đi đăng ký hiến máu. Vì không đủ cân nặng, An Ninh phải chờ bạn cùng phòng đi lấy máu. Trong lúc đó, cô nhìn thấy chữ ký trên danh sách hiến máu rất đẹp nên bị thu hút, do rảnh rỗi, cô lấy giấy nháp và bắt chước chữ ký đó. Trong lúc đó, Từ Mạc Đình quay lại bàn để lấy điện thoại của anh bỏ quên thì thấy được cảnh tượng này. Anh rất ngạc nhiên, một phần vì gặp được cô ở đây, người mà anh đã thầm yêu suốt những năm tháng thanh xuân tuổi thời trung học; một phần vì cô bắt trước chữ của anh.

Sau vài lần gặp gỡ tình cờ, cuối cùng An Ninh lại gặp anh trong buổi gặp gỡ học sinh cũ của trường trung học. Gặp anh ở đây, khiến An Nin cũng sửng sốt, hóa ra họ cùng khối, anh là học sinh lớp bên cạnh. Trong buổi liên hoan đó, câu nói đầy nghi hoặc của chàng trai anh tuấn, lại một lần nữa đánh thức và xáo trộn tâm hồn của cô: "Anh đã từng viết cho em một bức thư, em còn nhớ không?" Rất lâu sau đầu óc An Ninh vẫn còn hỗn loạn, điều anh nói có nghĩa là.. Cô đã từng từ chối Từ Mạc Đình?

Chàng thiếu niên năm xưa đã dẹp hết sự thanh cao của bản thân và gửi bức thư tình cho người con gái mình thầm mến ở lớp kế bên nhưng không một lời hồi đáp, đó là một cú giáng đau đớn cho Mạc Đình thuở đó, và anh quyết định đi du học. Nhưng sau khi về nước và gặp lại Lý An Ninh, bỏ qua sự mông lung của cô khi không nhớ anh là ai, Mạc Đình đã chủ động và dứt khoát trong việc kéo cô về phía mình. Và rồi họ đã yêu nhau. Sau đó là chuỗi ngọt ngào cưng chiều lẫn nhau của đôi nam nữ chính. Tình yêu của họ đó là một mối tình nhẹ nhàng, không xô bồ, không vồ vập, mọi thứ dường như rất tự nhiên như sự vốn có của nó và bạn có thể bắt gặp đâu có trong cuộc sống thực tế. Có lẽ vậy mà câu chuyện thanh xuân vườn trường này đã thu hút được bản thân mình.

Lý An Ninh là một cô gái rất thú vị, và bạn bè cô cũng lí thú không kém. Đến với truyện Bức thư bị lãng quên bạn đọc sẽ được chứng kiến những câu chuyện của phòng ký túc xá có thể nói từ Đông sang Tây, không có đầu cũng chẳng có cuối, cuối cùng có thể đi đến thảo luận một chủ đề về lịch sử và dã sử Trung Quốc. Lý An Ninh lúc nào cũng thao thao bất tuyệt về các triều đại, Mao Mao thì đúng tính chất cuồng tiểu thuyết chính hiệu, câu cửa miệng của Phó Tường Vy lúc nào cũng phải có AV trong đó. Đoạn hội thoại của các cô gái này rất nhảm và tuyệt đối lạc đề, tuy nhiên, bạn vẫn không hề có cảm giác rằng Cố Tây Tước viết quá xa đề tài và đương nhiên bạn sẽ vẫn cười lăn lộn với những câu chuyện của phòng nữ sinh đó.

"Đến cuối hôm ấy, tình cảnh" không ai biết đến "của người nào đó cũng đã bị phá vỡ thật, đó là lúc Từ Mạc Đình lần đầu phá lệ trao giải cho người đoạt huy chương đồng là Phó Tường Vy, cô đã nói rất to vào mic:" Cảm ơn bạn trai của Lý An Ninh đã trao cho tôi giải thưởng này! Cảm ơn! Tất nhiên, cũng cảm ơn tất cả các bạn! "

"... "

Lúc này đây, lão đại khoa Ngoại giao đang đứng ở trên sân khấu với vẻ mặt tự nhiên, khóe miệng cười mê hồn, bị mọi người chú ý, cũng không có lấy một câu phản bác nào."

"Khi em bước lại gần

Xin em hãy lắng nghe

Lá cây rung nhè nhẹ đó

Là sự nhiệt tình chờ đợi của anh."

Thuở thanh xuân, ai chưa từng có giây phút xao động, cái khoảnh khắc quyến luyến bồi hồi, những rung động đầu đời chớm nở, những lúc mơ màng tưởng nhớ. Tất cả, tất cả đều thật đẹp thật đáng yêu và đáng trân trọng. Bức thư bị lãng quên là câu chuyện mang thể loại thanh xuân vườn trường, mang yếu tố hài hước nhưng nhẹ nhàng. Một câu chuyện dễ thương cho mọi người, như một dấu ấn một gợi nhớ về thanh xuân đang tới hay đã qua, cho ta lại trân trọng và tìm lại những xúc cảm đơn thuần. Các bạn hãy đến đọc để tìm hiểu nguyên nhân tại sao lá thư năm đó lại bị lãng quên nhé!