Cảm nghĩ về một món quà mà em đã được nhận thời thơ ấu lớp 7

Thời thơ ấu của tôi đã trải qua với biết bao nhiêu kỷ niệm buồn vui. Nhưng tôi nhớ mãi kỷ niệm đẹp về ngày mà tôi được nhận món quà đầu tiên của bố. Đó là những que tính làm bằng tre. Điều mà tôi xúc động nhất về món là chính bàn tay của bố làm ra nó.

Cảm nghĩ về món quà em được nhận thời thơ ấu – Que Đếm

Tuổi thơ của tôi không giống với bao nhiêu bạn khác. Nhà tôi nghèo, vì thế tôi rất ít khi có quà từ bố mẹ. Thấy bố mẹ vất vả mỗi ngày, tôi dù có thích đồ chơi cũng không dám mở lời nài nỉ bố mẹ mua cho. Bố mẹ tôi cũng thường động viên tôi cố gắng học hành chăm chỉ để sau này lớn không có cuộc sống tốt hơn. Có một lần, tôi làm toán cộng nhưng tính mãi không ra. Vì đôi tay và đôi chân của tôi chỉ có 20 ngón mà bài toán thì cộng trong phạm vi 30. Bố tôi thấy thế, liền lại gần chỉ tôi. Có thêm cả đôi bàn tay của bố, cuối cùng tôi cũng tính xong bài toán. Ngày hôm sau, tôi được bố tặng bộ que tính bằng tre rất đẹp. Tôi cầm nó trên tay với nỗi vui mừng không thể tả. Tôi tự nhủ “Giờ đây mình lại có thêm công cụ học tập mới”. Tôi ôm chặt lấy bố tôi để tỏ lòng yêu mến vô vàng.

Hằng ngày, tôi đều mang món quà ấy đến lớp. Tôi rất thích thú khi khoe bộ que tính mới của mình cho các bạn xem. Thật hạnh phúc khi nhận được món quà ý nghĩa. Bộ que tính từ đó đã giúp tôi vượt qua nhiều bài toán khó. Tôi cất giữ nó cẩn trọng trong cặp, và không cho các bạn trong lớp mượn. Tôi nghĩ mình có vẻ hơi ích kỷ, nhưng vì yêu quý nó và không muốn để mất món quà đầu tiên của bố nên đành phải làm vậy.

Món quà đầu tiên của bố tặng đã luôn ở bên cạnh tôi suốt năm học. Sang năm học mới tôi không còn dùng đến que tính bằng tre ấy nữa. Nhưng tôi vẫn giữ gìn nó cẩn thận trong ngăn tủ học tập. Đến giờ này, thì những que tính đã bị mối, mọt ăn mục rồi. Nhưng những kỷ niệm về nó, tình yêu dành cho nó vẫn luôn vững bền.

Cảm nghĩ của em về món quà thơ ấu – Con Gấu Bông

Trẻ con ai cũng thích nhận được một món quà nho nhỏ, và em cũng vậy. Lần đầu tiên khi nhận được một chú thỏ bông từ mẹ vào năm năm tuổi, em đã rất vui vẻ mà ôm chầm lấy mẹ.

Cảm nghĩ của em về món quà tuổi thơ – Con Gấu Bông 

Chú thỏ bông mà em nhận được ngày ấy không phải là món quà đắt tiền nhưng em rất yêu quý và nâng niu nó, bởi nó là phần thưởng mẹ dành cho em sau khi em được tặng danh hiệu Học sinh xuất sắc ở Mẫu giáo. Chú thỏ bông của em dễ thương vô cùng! Chú có bộ lông màu cam óng ánh và rất mượt mà, êm ái. Đôi tai dài mềm mịn, cái mũi hồng hồng đáng yêu và nổi bật trên khuôn mặt của chú là đôi mắt đen lay láy được kết bằng hột cườm. Để tránh sự đơn điệu, trên cổ của chú được đính một chiếc nơ màu xanh nhạt trông chẳng khác gì một chú thỏ thật sự!

Ngày ấy, em không có nhiều đồ chơi như các bạn cùng trang lứa nên chú thỏ bông mẹ tặng đã trở thành báu vật của em. Ngoài lúc đi học, khi về nhà em luôn mang chú theo bên mình. Em hãnh diện mang chú khoe với bạn bè hàng xóm. Em rất thích vuốt ve bộ lông mềm mượt ấy, cứ mỗi khi có chuyện buồn em lại ôm chặt lấy chú mà khóc thút thít. Mỗi lần như vậy, em có cảm giác chú đang khẽ dùng đôi tay mềm mại của mình mà xoa đầu an ủi. Cứ như vậy, chú đã trở thành một người bạn thân không thể thiếu của em. Em đặt chú ở nơi dễ nhìn nhất trong nhà, để em sẽ không bao giờ bị lạc mất người bạn mà em yêu quý.

Có một lần, trong lúc dọn dẹp nhà cửa, em đã vô tình làm lạc chú vào đống đồ cũ. Tìm khắp mọi ngóc ngách trong nhà vẫn không thấy, em đã khóc rất nhiều. Em đã tự trách mình vì đã không cất giữ chú cẩn thận bởi chú không chỉ là người bạn mà còn là món quà quý giá mà người mẹ thân thương đã tặng cho em. Lần lạc chú thỏ lần đó cũng là lần đầu tiên em cảm thấy buồn đến thế. May sao, sau một hồi cùng em tìm kiếm, mẹ đã thấy chú rơi dưới gầm giường. Sau khi mang chú ra, em đã ôm chầm lấy chú mà vuốt ve, mà khóc nức nở. Thật may quá! Thật may là chú không bị lạc vào đống đồ cũ, thật may vì em có thể tìm lại người bạn yêu quý. Kể từ sau lần đó, em càng bảo quản, giữ gìn chú cẩn thận hơn. Sau một thời gian, em lại mang chú ra tắm giặt. Mùi hương nhè nhẹ tỏa ra từ chú khiến em chỉ càng muốn ôm chú trong lòng mãi không rời.

Bây giờ khi đã lớn hơn, em cũng đã nhận được nhiều món quà từ người thân, bè bạn nhưng chú thỏ bông mẹ tặng năm nào vẫn ngồi tại một vị trí đẹp nhất trong nhà. Em thầm cảm ơn mẹ, cảm ơn chú vì đã bên em trong suốt thời kì thơ bé đầy kỉ niệm.

Qua hai bài văn mẫu cho đề bài cảm nghĩ của em về món quà tuổi thơ, chắc hẳn các em đã định hình được ý tưởng trong đầu về chủ đề sắp viết là gì rồi đúng không nào. Các em không nên sao chép bài viết này, mà hãy dựa vào đó để viết một bài văn thật hay cho riêng mình nhé.

[1]

Bài văn mẫu

lớp 7: Cảm nghĩ về món quà mà em được nhận thời thơ ấu



Dàn ý chi tiết Cảm nghĩ về món quà được nhận thời thơ ấuI.Mở bài: Giới thiệu về món quà thời thơ ấu


- Đó là món q gì?- Ai tặng cho em?- Tặng trong dịp nào?


- Tình cảm của em dành cho món quà ấy?II. Thân bài:


- Tả biểu cảm về món q : hình dáng, cơng dụng…


- Tặng q với tình cảm như thế nào ? Mong muốn điều gì qua món quà tặng.


- Khi nhận quà cảm xúc của em như thế nào ? Em có những thay đổi gì sau khi nhậnquà…


[Người tặng quà bây giờ ở đâu ? Đang làm gì?]- Em gìn giữ món q ấy như thế nào ?

[2]

- Nêu suy nghĩ tình cảm của em dành cho món q cũng như người tặng.- Lời hứa của bản thân.


Cảm nghĩ về món quà được nhận thời thơ ấu - Mẫu 01


Lúc còn nhỏ, khi tơi khoảng 4 tuổi, tơi có 1 món q do mẹ để tiền mua cho tơi. Đó chínhlà 1 con lật đật , tuy nó khơng đắt tiền nhưng tôi rất yêu quý. Tôi xem con lật đật ấy như 1báu vật thời tuổi thơ của tôi.



Đây là món q ý nghĩa nhất với tơi từ trước đến giờ và đó cũng là món quà đầu tiên màmẹ tặng cho. Cho đến bây giờ tơi vẫn cịn giữ món quà này. Lật đật làm bằng nhựa, vớinhiều màu sắc sặc sở. Hình thù con lật đật thật ngộ nghĩnh, béo trịn báo trục, nhìn giốngnhư 1 khối cầu trịn xoe. Nó có cái bụng phệ như bụng ơng địa trong đồn múa lân. Cáiđầu nhỏ trịn, gắn liền với cái thân hình chẳng cố định và nó cũng chẳng có tay chân gì cả.Tơi u q nó khơng chỉ vì nó đẹp mà nó cịn chứa đựng đầy tình cảm của mẹ dành chotơi. Nó thật rất dể thương, lúc nào nó cũng đứng yên trên đầu giường của tơi. Mỗi khi tơisờ vào nó, nó lại lắc lư và nở nụ cười thật tươi. Đã có lúc tơi ngắm nghía món q này màlịng tự hào vì có món quà là sự chắt chịu, dành dụm của mẹ. Nhìn nó tơi lại nghĩ đó làtình cảm và cũng là sự quan tâm mẹ đã dành cho mình. Quả thật tôi tự hào về mẹ. Mẹ đãcho tôi vóc hình, mẹ cho tơi cái ăn, cái mặt. Mẹ cịn cho tơi cả 1 thời ấu thơ hồn nhiên,trong sáng.

[3]

Nhìn thấy nó tơi tháy như được mẹ ở bên, dang nhắc nhở, động viên tôi: "hãy cố gắng lêncon, đừng nãn lòng , nếu vấp ngã thì hãy đứng lên. Hãy nơi gương theo con lật đật, nóchẳng bao giờ khóc khi ngã cả. Mẹ và lật đật sẽ mãi ở bên con".


Bây giờ tôi mới hiểu hết ý nghĩa của món quà mẹ tặng. Thế nên tơi rất quyết tâm, vượtqua những khó khăn để biến mong ước của mẹ thành hiện thực.


Cảm nghĩ về món quà được nhận thời thơ ấu - Mẫu 02


Có khi nào trong đời, bạn mong muốn trở lại thời thơ ấu khơng? Cịn tơi, dù biết rằngviệc ấy chỉ trở thành hiện thực khi trên đời này có những nàng tiên, tôi vẫn cứ mong ước.Đối với tôi, thời thơ ấu có một vị trí vơ cùng đặc biệt.

[4]

Chắc hẳn sẽ có nhiều người thắc mắc: Tại sao tôi giữ con búp bê lâu đến vậy? Lí dokhơng phải là nó đẹp mê hồn, mặc bộ quần áo cơng chúa diêm dúa mà bởi nó là món quàđầu tiên và cũng là cuối cùng bà tặng tơi nhân dịp sinh nhật. Nó đối với tơi quan trọngnhư vậy đó; nó giúp tơi lưu giữ những kỉ niệm đẹp đẽ bên bà – người tơi gắn bó từ lúc lọtlòng. Cũng như những con búp bê khác, nó mặc một chiếc váy xanh da trời – xanh củaniềm hi vọng và cái áo trắng – màu của sự trong trắng, thơ ngây. Hồi cịn bé, tơi “thầntượng” nó lắm. Tơi ước sao xinh như búp bê. Nhưng mỗi lần nói với bà về niềm mongước ấy, bà lại ơm tơi vào lịng và nói: tơi xinh hơn búp bê nhiều. Mặc dù biết bà nói đểlàm tơi vui nhưng tơi vẫn khối lắm. Trẻ con có ai là khơng thích nịnh đâu. Tơi cũng vậythơi. Tơi cịn nhớ, bà đã dạy tôi tắm gội cho búp bê và bảo rằng lúc nào tôi cũng phảisạch sẽ thơm tho hơn búp bê. Những lần cần khuyên tôi điều gì bà đều nhờ búp bê để nóiđến tơi, chứ khơng bao giờ bà mắng tơi cả. Chính vì vậy tôi yêu bà lắm. Mỗi lần ôm búpbê trong tay, tơi lại nhớ bà da diết. Áo búp bê có mùi mồ hôi của bà nên tôi ôm búp bêsuốt ngày.

[5]

Thời gian giúp con người thêm trưởng thành, giúp cho những kỉ niệm, kỉ vật trở nên quýgiá. Nhờ đó, mỗi con người cũng biết trân trọng quá khứ và biết hướng tới tương lainhiều hơn. Những kỉ vật như những chiếc cầu thần diệu, nối liền quá khứ, hiện tại vàtương lai. Đối với tôi, con búp bê ngôi sao xanh là tất cả. Tôi vẫn ln giữ cẩn thận conbúp bê thay cho lời nói với bà: Cháu nhớ bà lắm. Tịi khơng dám chắc bà sẽ nghe đượclời nói ấy nhưng tơi biết chắc rằng tại một nơi nào đố, bà cũng đang rất nhớ tơi và nhớ cả“ngơi sao xanh”.


Cảm nghĩ về món quà được nhận thời thơ ấu - Mẫu 03


Tuổi thơ là những ngày tháng rong chơi không lo nghĩ, là những nụ cười trong trẻo ngàynắng, những âm thanh vui vẻ lắng đọng ngày mưa. Tuổi thơ của tơi gói gọn trong một kỉvật đến giờ vẫn được cất giữ trên vị trí đẹp nhất của tủ kính nơi phịng khách: con gấubông.


Con gấu bông này tôi được mẹ tặng vào dịp sinh nhật 6 tuổi, khi mà ngày khai trườngvào lớp 1 đã cận kề. Tơi vẫn cịn nhớ cảm giác hạnh phúc đến vỡ ịa khi bóc từng lớpgiấy bọc q, nhìn thấy chiếc tai gấu lấp ló phía trong bộp bìa carton. Cảm giác nghẹnngào, xúc động đến mức tơi nhảy cẫng lên hị reo khiến cả nhà nhìn tơi thích thú trêuchọc. Tơi đã thích gấu bông từ rất lâu rồi, khi sang nhà chị họ chơi và thấy chị có một chúgấu Teddy để trên bàn học, tuy nhiên tơi biết gia đình mình khơng quá khá giả, mẹ và bốphải làm việc vất vả để kiếm tiền trang trải học phí và những lần ốm đau của tơi. Do đó,tơi khơng hề năn nỉ hay xin bố mẹ mua bất cứ món quà nào cả. Tuy nhiên, có lẽ vì nhìnthấy sự thích thú của tôi với chú gấu bông kia và muốn động viên tôi học tốt nên mẹ đãmua tặng tôi vào ngày sinh nhật món quà tuyệt vời đến vậy.

[6]

Nhỏ tồn thân có màu nâu xám, đơi mắt đen láy như hai hạt nhãn và chiếc mũi xinh xinhhình tam giác. Tơi ln cố gắng giữ gìn em, tuy nhiên có một ngày tơi ơm em sang nhàhàng xóm chơi như thường lệ, thì tơi làm em rách bục chỉ ở tay vì bị mắc vào đinh ở trêntường. Tơi lúc đó rất sợ, sợ vì mẹ sẽ trách mắng, lại buồn, buồn vì đây là món q mẹtặng, tôi không muốn em bị hỏng chút nào.


Tôi và một chị hàng xóm đã lấy kim chỉ và khâu lại nhưng vẫn bị lịi bơng ra ngồi. Tơicàng trở nên lo lắng. Khi mẹ biết chuyện, mẹ đã khâu lại giúp tơi, cười và nói: mẹ rất tựhào khi tơi biết tự khâu lại vì lúc đó tơi cịn nhỏ, nhưng cũng lưu ý tôi không nên quá lolắng về những chuyện vơ tình xảy ra, cứ thoải mái đón nhận và chuyện gì cũng có cáchgiải quyết. Khi ấy, tơi vẫn chưa hiểu rõ lời mẹ nói, nhưng giờ đây nhớ lại, tơi đã có thểhiểu phần nào. Tơi đã khơng cịn luống cuống khi gặp phải tình huống bất ngờ nữa. Thayvào đó, tơi bình tĩnh hơn và suy nghĩ tìm cách giải quyết, nếu việc nào khó q, tơi sẽ đitìm người nào đó có thể giúp mình.


Đó là bài học đầu tiên mẹ dạy tơi - một đứa trẻ nhỏ luôn lo lắng, luôn sợ hãi. Giờ đây, khitôi đã lớn hơn, em gấu Nhỏ được mẹ cất trên ngăn tủ ở phòng khách, thỉnh thoảng đượcmẹ mang đi giặt cho đỡ bụi bặm. Mỗi khi nhìn thấy em gấu, tơi ln tự nhủ với bản thânphải cố gắng, khơng được làm mẹ phiền lịng, phải mạnh mẽ và ln bình tĩnh, lạc quan.


Cảm nghĩ về món quà được nhận thời thơ ấu - Mẫu 04

[7]

Chiếc vòng được làm rất đơn giản. Nó được tết từ mấy sợi chỉ lại, thoạt nhìn như một
bím tóc nhỏ vậy. Những chiếc ngơi sao giấy nhỏ mang đủ màu sắc được gắn xung quanhvòng. Những ngôi sao ấy đã được người làm gấp từ những tờ giấy tô màu chứ không phảinhững tờ giấy đã được in sắn khác. Vì thế khơng chỉ có màu sắc mà tên đó cịn có nhữnghoa văn rất đáng u. Khơng chỉ có ngơi sao mà chiếc vịng cịn được gắn thêm nhữngbông hoa, chiếc lá, trái tim,…đều được cắt ra từ giấy. Ở nút thắt được buộc thành hìnhmột chiếc nơ bướm. Có lẽ có một số người nhìn vào sẽ nghĩ đấy chỉ là một đồ vật bìnhthường nhưng đối với tơi, nó chứa đựng tình cảm của Phương Linh dành với tôi.


Lần đầu tiên gặp bạn, tơi cảm thấy bạn rất dễ nhìn. Mái tóc tết thành hai cái bím, khi lắccứ đưa qua đưa lại, rất đáng u. Cịn đơi mắt thì lúc nào cũng sáng lên cả. Tôi đạ bị ấntượng bởi 2 điểm đó ở bạn. Cịn nhớ, câu đầu tiên tơi nói với bạn rằng: “ Chiếc vòng củabạn đẹp quá!”. Thế là chúng tôi quen nhau, tất cả cũng chỉ đơn giản thế thơi. Lúc nhỏ, tơirất trầm mặc, ít nói. Tơi cũng chẳng biết vì sao, chỉ nhớ khi đó, được ba mẹ cho đi họcthêm các nơi, nên tôi ln nghĩ rằng mình giỏi hơn người khác, sinh ra tâm ý ngạo mạn,đối với ai cũng nghĩ mình là nhất cả. Lâu dần, cũng chẳng có ai muốn nói chuyện với tơicả. Duy chỉ có Linh. Ở cạnh bạn, tơi ln cảm thấy ấm áp một cách kì lạ. Bạn đã thay đổitôi từ lúc ấy.

[8]

cần gì, tơi liền đưa cho bạn thứ ấy. Bạn rất khéo léo. Đôi khi, tôi dựa theo nét của bạn màvẽ lại thành mấy cái hình khác rồi nhìn nó vui sướng như thành tựu của chính mình vậy.Rất nhanh, chúng tơi đã làm xong “cơng trình” của mình. Chiếc vòng gần giống như cáimà bạn đang đeo, đều đúc từ 1 khn mà ra. Hơm bạn đeo chiếc vịng vào tay tơi, bạnbảo: “ Từ nay, đơi vịng này sẽ trở thành tín vật của chúng ta nhé. Bạn phải hứa giữ gìncẩn thận nó đấy!”. Khi ấy, tơi đã trịnh trọng gật đầu, giơ cả tay lên thề rằng: “ Mình hứachứ!”. Rồi cả hai chúng tơi nở nụ cười vô tư, hồn nhiên nhất. Trong long tôi dâng lên mộtcảm xúc hạnh phúc khó tả. Chắc là cả đời này tôi cũng không thể quên cái ngày hơm đó.Ngày nọ, Linh nói với tơi: “ Hay chúng ta cùng đặc 1 cái tên cho đơi vịng này đi!”. Tôigật đầu đồng ý. Nhưng chúng tôi cả ngày nghĩ nát óc cũng chẳng ra một cái tên nào thậthay, thật đẹp để đặt ra. Hồi ấy, tôi rất yêu thích câu chuyện cổ tích Aladin mà Linh từngkể cho tơi nghe bởi tơi ln mong muốn sẽ có người cho mình 3 điều ước. Thế là, bí q,tơi bèn bảo bạn rằng hay là đặt tên “Thần Vòng” đi. Cái tên nói ra nghe kì kì thế nào, ấyvậy mà Linh lại đồng ý lập tức. Vậy là cái tên chính thức được đặt ra cho đơi vịng. Linhnói với tơi: “Thần Đèn chỉ cho 3 điều ước nhưng chắc chắn Thần Vịng sẽ cho bạn vơ sốđiều ước ln.”. Tơi mãi mãi vẫn ghi rõ điều đó trong long. Vậy là cứ đến những ngày thi,tôi lại cầm chiếc vòng trong tay, âm thầm cầu khấn xin điều ước thi được điểm tốt. Vớiniềm tin đấy, lần nào tôi cũng làm được điểm tốt cả.

[9]

[10]

được lắc sẽ xoay trịn nhưng khơng, nó cũng nằm im như thế. Cứ thế, chúng tơi mất liênlạc với nhau từ đấy.

lớp 3

Video liên quan

Chủ Đề