Niềm vui của nhà văn chân chính là được làm người dẫn đường đến xứ sở của cái đẹp qua Lặng lẽ sapa
Đề:Niềm vui của nhà văn chân chính là được làm người dẫn đường đến xứ sở của cái đẹp.Hãy khám phá “xứ sở của cái đẹp” qua văn bản Lặng lẽ Sa Pa(Nguyễn Thành Long,Ngữ văn9, tập 1) và Sang thu (HữuThỉnh,Ngữ văn 9 kì 2) Cho mình xin cái dàn ý ,giup mình với ạ! Các câu hỏi tương tự
Dưới đây là một phần trong truyện "Lặng lẽ Sa Pa" của nhà văn Nguyễn Thành Long: "…Vả khi ta làm việc, ta với công việc là đôi, sao gọi là một mình được? Huống chi việc của cháu gắn liền với việc của bao anh em đồng chí dưới kia. Công việc của cháu gian khổ thế đấy, chứ cất nó đi, cháu buồn đến chết mất. Còn người thì ai mà chả ''thèm'' hả bác? Mình sinh ra là gì, mình đẻ ở đâu, mình vì ai mà làm việc? Đấy, cháu tự nói với cháu thế đấy,…'' Câu hỏi:Trong truyện ''Lặng lẽ Sa Pa'', nhà văn Nguyễn Thành Long đã viết: "Nghĩ cho cùng, "Lặng lẽ Sa Pa" là một bức chân dung ". Theo em, đó là bức chân dung của ai, hiện ra trong cái nhìn và suy nghĩ của những nhân vật nào ?
Dưới đây là một phần trong truyện "Lặng lẽ Sa Pa" của nhà văn Nguyễn Thành Long: "…Vả khi ta làm việc, ta với công việc là đôi, sao gọi là một mình được? Huống chi việc của cháu gắn liền với việc của bao anh em đồng chí dưới kia. Công việc của cháu gian khổ thế đấy, chứ cất nó đi, cháu buồn đến chết mất.Còn người thì ai mà chả ''thèm'' hả bác? Mình sinh ra là gì, mình đẻ ở đâu, mình vì ai mà làm việc? Đấy, cháu tự nói với cháu thế đấy,…' 1. Nội dung đoạn văn trên là gì ? 2. Trong truyện ''Lặng lẽ Sa Pa'', nhà văn Nguyễn Thành Long đã viết: "Nghĩ cho cùng, "Lặng lẽ Sa Pa" là một bức chân dung ". Theo em, đó là bức chân dung của ai, hiện ra trong cái nhìn và suy nghĩ của những nhân vật nào ? 3. Phẩm chất nổi bật nhất của nhân vật anh thanh niên trong truyện '' Lặng lẽ Sa Pa" là tình yêu nghề, say mê với công việc. Từ phần văn bản, em hãy viết một đoạn văn khoảng 12 câu trình bày suy nghĩ của em về đặc điểm trên của nhân vật anh thanh niên. Trong đoạn văn có dùng lời dẫn trực tiếp (gạch chân và chỉ rõ)
Dưới đây là một phần trong truyện "Lặng lẽ Sa Pa" của nhà văn Nguyễn Thành Long: "…Vả khi ta làm việc, ta với công việc là đôi, sao gọi là một mình được? Huống chi việc của cháu gắn liền với việc của bao anh em đồng chí dưới kia. Công việc của cháu gian khổ thế đấy, chứ cất nó đi, cháu buồn đến chết mất.Còn người thì ai mà chả ''thèm'' hả bác? Mình sinh ra là gì, mình đẻ ở đâu, mình vì ai mà làm việc? Đấy, cháu tự nói với cháu thế đấy,…' 1. Nội dung đoạn văn trên là gì ? 2. Trong truyện ''Lặng lẽ Sa Pa'', nhà văn Nguyễn Thành Long đã viết: "Nghĩ cho cùng, "Lặng lẽ Sa Pa" là một bức chân dung ". Theo em, đó là bức chân dung của ai, hiện ra trong cái nhìn và suy nghĩ của những nhân vật nào ? 3. Phẩm chất nổi bật nhất của nhân vật anh thanh niên trong truyện '' Lặng lẽ Sa Pa" là tình yêu nghề, say mê với công việc. Từ phần văn bản, em hãy viết một đoạn văn khoảng 12 câu trình bày suy nghĩ của em về đặc điểm trên của nhân vật anh thanh niên. Trong đoạn văn có dùng lời dẫn trực tiếp (gạch chân và chỉ rõ)
Câu 1 (8,0 điểm) Văn bản Lỗi lầm và sự biết ơn khép lại với thông điệp: “Hãy học cách viết những nỗi đau buồn, thù hận lên cát và khắc ghi những ân nghĩa lên đá”. (SGK Ngữ văn 9, NXB Giáo dục, tập một, 2009, tr.160) Suy nghĩ của em về vấn đề trên. Câu 2 (12,0 điểm) “Niềm vui của nhà văn chân chính là được làm người dẫn đường đến xứ sở của cái đẹp”. Hãy khám phá “xứ sở của cái đẹp” qua văn bản Lặng lẽ Sa Pa (Nguyễn Thành Long, SGK Ngữ văn 9, tập một) và Sang thu (Hữu Thỉnh, SGK Ngữ văn 9, tập hai). B. HƯỚNG DẪN PHƯƠNG PHÁP LÀM BÀI VÀ ĐÁP ÁNCâu 1 (8,0 điểm) Bước 1. Xác định:
Bước 2. Xác lập ý:
Bước 3. Viết bài Mở bài. Dẫn dắt và nêu vấn đề nghị luận
Thân bài
+ Học cách viết những nỗi đau buồn, hận thù lên cát, nghĩa là học cách bao dung, tha thứ cho ai đó đã gây cho ta những đau buồn, tổn thương về lòng tự trọng hay những tai họa, bất hạnh trong cuộc đời. + Học cách khắc ghi ân nghĩa lên đá là học cách biết ghi lòng tạc dạ với những ai đã quan tâm, giúp đỡ. đem lại sự may mắn. niềm hạnh phúc, nhất là khi ta gặp rủi ro, bất hạnh, hoàn cảnh éo le trong cuộc sông. => Biết xóa, biết quên nhanh những buồn đau và hận thù, biết bao dung, độ lượng và biết ơn sâu sắc với người đã cứu giúp mình. Đó là lẽ sông đẹp của mồi người, là truyền thông đạo lí quý báu của dân tộc.
+ Cuộc sông muôn hình vạn trạng, phức tạp khôn lường, mâu thuẫn luôn xảy ra. Ai cũng có thể mắc lỗi bất cứ lúc nào. Nếu ta không đặt mình vào họ để cảm thông, bỏ qua, hay mở rộng lòng khoan dung tha thứ với người làm cho ta đau khổ, bất hạnh thì chính ta càng thấy bất hạnh hơn. Ta tha thứ cho họ vừa cảm hóa được họ, giúp họ biết án năn hối lỗi, mà chính ta cũng thấy nhẹ nhõm, thanh thản trong lòng, tinh thần không u uất, nặng trĩu, ta không còn nảy sinh thói trả thù, lòng độc ác. Nếu ta ôm hận và tìm cách dáp lại thì chính ta dã dưa cả ta và họ vào vòng luẩn quẩn của cái ác. Tác hại sẽ không nhỏ cho cá nhân, gia dinh và cả cộng đồng, xã hội (nêu dẫn chứng trong thực tế). + Nhà Phật dạy: “Oán thù nên cởi không nên buộc”, bởi lòng bao dung nhân ái vẫn luôn là món quà cứu nhân độ thê cho kẻ mắc vào tội lỗi. Ta tha thứ cho họ củng chính là tha thứ cho ta, và khi ta mắc lỗi, người khác cũng sẽ độ lượng với ta. Vôn-te từng nói: “Sự khoan dung là liều thuốc duy nhất để chữa những lỗi lầm đang làm bại hoại con người khắp vũ trụ”. Những lời dạy, những ý kiến hay quả là lời vàng ý ngọc, thật chí lí đối với mỗi người (nêu dẫn chứng trong thực tế). + Cuộc sông tuy phức tạp nhưng cũng đem lại cho ta nhiều điều tốt đẹp. Đó là những ân huệ, công lao, sự quan tâm, giúp đỡ của mọi người (ông bà, cha mẹ, thầy cô, bạn bè…) mang đến cho ta ngay cả khi ta rất đủ đầy, nếu ta không biết ơn những ân tình ân nghía ấy, ta chính là kẻ vô ơn. Từ vô ơn đến bạc nghĩa, thờ ơ, không tôn trọng, coi thường, lãng quên, thậm chí không có những hành động đền đáp. Tất nhiên đã vô ơn thì thì đâu biết đền đáp và biết làm ơn. Chỉ biết nhận mà không biết cho, chỉ biết hưởng mà không biết xây dựng, công hiến. Đó là thói ích kỉ, vô tình. Nhân dân thường nhắc nhơ nhau: “Ngọt bùi nhớ lúc đắng cay”, “Uống nước nhớ nguồn”, ấy là đạo lí làm người. Bức thông điệp: Hãy học cách viết buồn đau, thù hận lên cát và khắc ghi (ghi lòng tạc dạ) những ân tình ân nghĩa lên đá là cách ứng xử đẹp trong môi quan hệ giữa người với người nhất là trong xã hội văn minh. Nếu không có điểu đó, xã hội sẽ dẫn đến sự diệt vong. Kết bài
Câu 2 (12,0 điểm) Bước 1. Đọc kĩ đề, xác định:
Bước 2. Xác lập ý:
Bước 3. Viết bài Mở bài. Dẫn dắt và nêu vấn đề nghị luận
Thân bài * Nhà văn chân chính và xứ sở của cái đẹp
Vẻ đẹp ấy không chỉ thể hiện ở nội dung mà còn ở hình thức tác phẩm. Hình thức tác phẩm đẹp là khả năng xây dựng được những hình tượng nghệ thuật sinh động, độc đáo, hấp dẫn. Là khả năng kết cấu tác phẩm chặt chẽ, hợp lí. Là nghệ thuật sử dụng ngôn từ điêu luyện… Nội dung, hình thức tác phẩm đẹp không chỉ đem lại cho người đọc những rung cảm tham mĩ mà còn làm cho con người thêm mến yêu cuộc sông, thêm khao khát hưởng tối những gì dẹp đẽ, tốt lành nhất của cuộc đời. Cho nên, niềm vui của nhà văn chán chính là được làm người dẫn dường cho bạn đọc đến với xử sở của cái đẹp. “Cái đẹp sẽ cứu vớt con người” (Đốt-xtôi-ép-xki). *Xứ sở của cái đẹp trong “Lặng lẽ Sa Pa”của Nguyễn Thành Long
*Xứ sở cái đẹp trong “Sang thu” của Hữu Thinh
Kết bài
|