Thanh xuân của con gái và con trai

Ảnh minh họa: Getty Images

Tôi từng yêu một người con gái, cô ấy đã chiếm trọn phần đời thanh xuân của tôi. Chúng tôi bắt đầu khi chớm tuổi mười tám, trải qua bao nhiêu năm tháng thi vị yêu đương. Chúng tôi đã từng đi qua những buồn vui, những hạnh phúc ngọt ngào và kết thúc mười năm yêu đương trong tổn thương oán hận.

Nói đúng hơn là cô ấy hận tôi, mọi người hận tôi.

Khi một tình yêu gắn bó nhiều năm, người ta cứ nghĩ rằng không gì có thể chia tách được và đám cưới là kết quả tất yếu. Nhưng tình cảm chính là thứ tưởng vững bền mà lại mong manh dễ vỡ nhất.

Một cuộc tình lâu dài tan vỡ, nhiều người sẽ nuối tiếc cho thanh xuân của người con gái trong cuộc tình. Con gái có thanh xuân, chẳng lẽ con trai thì không có? Con gái vì yêu mà dâng hiến tuổi trẻ, chẳng lẽ con trai thì không? Khi một cuộc tình ra đi, lẽ nào chỉ phụ nữ mới là người mất mát?

Thực ra, khi người ta bên nhau quá lâu, tình cảm sẽ nhạt dần. Cả hai chúng tôi đều nhận ra điều đó. Nhưng cả hai đều không nghĩ đó là lý do đủ để chia tay. Mọi thứ vẫn ổn, và chúng tôi vẫn có thể bên nhau. Nó chỉ có thể kết thúc khi có một người khác đến. Và khi đó, tôi trở thành kẻ phản bội.

Không có gì để giải thích cho điều ấy khi tôi chính là người chủ động cho cuộc chia tay. Cô ấy đã khóc rất nhiều, nói rằng cô ấy đã dành hết tuổi thanh xuân cho tôi, kết cục tôi lại dành phần đời trưởng thành của mình để yêu thương một cô gái khác.

Bạn bè, người thân chỉ trích tôi không tiếc lời. Còn nói cô ấy đã phí hoài tuổi thanh xuân vì tôi. Mười năm yêu nhau, thời gian cô ấy dành cho tôi là thanh xuân. Còn thanh xuân của tôi cũng đâu có dành cho ai ngoài cô ấy. Chẳng lẽ mười năm tuổi trẻ của tôi lại không đáng giá?

Khi yêu, có ai lại không muốn tình yêu đó lâu dài. Khi yêu, thốt ra bao hứa hẹn đủ điều. Không phải chót lưỡi đầu môi mà lúc đó thật sự bản thân mình nghĩ thế và mong muốn thế. Có những thời điểm trong đời còn nghĩ nếu không có người đó ở bên chắc mình không sống nổi, chắc cuộc sống này sẽ tẻ nhạt vô vị biết nhường nào.

Khi yêu, ai cũng tin mình đã gặp được đúng người. Rằng đó là duyên trời ban, là duyên phận. Chẳng ai mong một ngày lòng mình sẽ thay đổi, cũng không hy vọng tình cảm sẽ nhạt phai. Nhưng tình cảm vốn là thứ dễ thay đổi theo thời gian, và là điều chính bản thân mỗi người khó dự tính trước.

Những năm tuổi trẻ đầy khờ khạo và mơ mộng của tôi cũng chỉ dành cho một người. Đó cũng là thanh xuân của tôi, là quãng đời sôi nổi trẻ trung nhất đã đi qua không bao giờ tìm lại được. Nhưng nếu hỏi tôi có tiếc không, tôi không tiếc. Còn gì tuyệt vời hơn những năm tháng ấy mình đã yêu và được yêu.

Nếu hai người đến với nhau vì tình cảm, thì khi hết tình cảm chính là lúc rời xa nhau. Điều quan trọng là đừng dối lừa để làm tổn thương đối phương. Còn không yêu nữa thì nói không yêu nữa, điều đó đâu có gì là sai trái.

Nhiều năm đã trôi qua, tôi đã có vợ con, "người con gái trong thanh xuân của tôi" cũng đã ấm êm bên gia đình nhỏ. Đôi lần vô tình gặp lại, ngượng nghịu hỏi thăm nhau, em cười: "Năm đó, nhờ có anh rời đi mà em gặp được chồng em bây giờ". Tôi hiểu đó là một lời trách khéo, nhưng có quan trọng gì đâu. Điều quan trọng nhất là mỗi chúng ta, ai rồi cũng sẽ tìm cho mình được một bến bờ hạnh phúc, không nhất thiết phải hạnh phúc cùng nhau.

Tôi cũng có con gái. Sau này con tôi lớn, tôi sẽ nói với con rằng: Yêu và được yêu chính là điều tuyệt vời nhất. Khổ sở nhất chính là yêu một người không yêu mình, níu kéo một người không muốn ở cạnh bên mình nữa. Hôn nhân không phải là bến cuối cùng của con tàu hạnh phúc neo đậu, mà đó là nơi mà con tàu bắt đầu vượt sóng ra khơi. Sẽ có những khó khăn, những giông bão chực chờ mà nếu không vững tay lái sẽ ngã chìm trước con sóng lớn. Vậy nên con chỉ nên trân trọng người sẽ vì con mà bước lên con tàu đó, đừng bao giờ nuối tiếc một người bỏ lại một mình con nơi bến cảng cô đơn.

Trung

| Tâm sự | Tag: con gái • tuổi thanh xuân của con gái

18-25, con gái học, con gái chơi, lao vào những mối tình, những cuộc chia ly, đổ vỡ, tổn thương và lối sống bất cần đời để rồi về già chúng ta mới biết rằng đó là thời gian tốt đẹp nhất của cuộc đời con gái.

  • 23 Tuổi, hầu hết các cô gái học xong đại học, ra trường và bắt đầu cảm nhận được những vất vả của cuộc mưu sinh. Nhưng khi chưa có gia đình, các cô gái vẫn cứ nghĩ rằng mình mới chỉ như 18, mặc sự xoay vần của cuộc sống, chúng ta cứ nghĩ rằng tuổi thanh xuân là kho báu bất tận. Một số người đã bắt đầu ý thức được mình đã quá lãng phí, muốn quay lại để tận hưởng, nhưng… mọi thứ đã quá muộn rồi.
  • 25, 27 hay 30, các cô gái dường như đã trưởng thành, đã trải qua nhiều biến được mất, đã đủ cứng cáp đương đầu với những thử thách cuộc sống… nhưng quay trở lại thời gian, thì đã nhận ra tuổi thanh xuân của mình dường như đã vuột khỏi tay lúc nào không hay. Ra đường không make-up cảm thấy thiếu tự tin hoặc nghĩ rằng mình đẹp cũng không để làm gì. Nụ cười chẳng còn được tươi rói như xưa. Những điều nho nhỏ chẳng thế làm mình vui như trước. Nhìn những được – mất, đau khổ – sung sướng cuộc đời bằng con mắt bàng quang…. Đó là những dấu hiệu cho thấy bạn đã đánh mất tuổi thanh xuân của mình.

  • Kỳ thực thanh xuân là điều vô cùng phức tạp, đó chính là cuộc chạy đua giữa những phút chập chờn, chông chênh giữa biển cả cuộc đời. Khi mà chúng ta còn chưa biết mình sai hay đúng, khi thì ngông cuồng, ngạo mạn, khi thì hèn nhát muốn trốn chạy, chúng ta chỉ có thể vùi lấp bản thân vì những nỗi sợ hãi hay đau khổ vô hình. Nhiều khi những đau khổ chẳng ghê gớm đến thế, thực ra là chúng ta tự huyễn hoặc, tự nuông chiều những cảm xúc của bản thân quá mà thôi. Để rồi ngày qua ngày than thở buồn khổ, nỗi buồn càng đến nhiều, cảm giác bất an lớn dần lên… còn tuổi thanh xuân thì đã trôi đi trong vô vị như thế lúc nào không hay.

Tuổi thanh xuân của con gái… 

Là những mối tình đầu đơn phương, là những rung động thuần khiết sâu lắng nhất chảy trong vòng xúc cảm, lặng lẽ ưu tư, lặng lẽ giận hờn, tổn thương dẫu nhỏ nhưng sức sát thương lại lớn. Vượt qua được vấp váp đầu đời ấy chính là giai đoạn phá kén, trưởng thành…

Thời thanh xuân của con gái… 

Luôn có dáng dấp của sự chia ly, luôn sợ hãi những lần đổ vỡ, luôn dễ dàng cảm thấy tổn thương, luôn vẩn vơ hoặc lấn cấn những chuyện về cuộc đời và những mối quan hệ, luôn đột nhiên buồn chẳng vì lý do, luôn sợ hãi thời gian sẽ làm ai đó thay đổi, luôn đứng giữa vạch ranh giới giữa tin tưởng hoặc không tin tưởng vào từ “mãi mãi”.

Chia sẻ: Có nên yêu chàng trai nghèo & chưa có sự nghiệp trong tay?

Thời thanh xuân của con gái… 

  • Luôn lãng phí rất nhiều thời gian vào chuyện chạy đuổi theo một mối tình, rồi tưởng tượng về những câu chuyện tình trong mơ, về hạnh phúc xa gần như một bản nhạc êm đềm, da diết, về mâu thuẫn kịch liệt giữa cảm quan và cuộc đời, rõ ràng là mong muốn thay đổi nhưng lại  trì hoãn phải lớn lên.
  • Nhưng các cô gái ơi, các cô có thể sống được mấy lần tuổi trẻ? Sao lại nỡ lòng phung phí như vậy cho những cảm xúc không xứng đáng, cho những người không xứng đáng? Có khi nào các cô nghĩ rằng rồi sẽ đến một lúc, khi sực tỉnh nhìn lại những gì đã trải qua, bỗng thấy bản thân mình trong chốc lát đã chẳng còn trẻ để bạt mạng theo ý mình nữa, càng không có cơ hội để thực hiện những lời hứa, hoàn thành những kế hoạch, hay đơn giản chỉ là dành vài phút để yên lặng thảnh thơi nếm trải thời gian dịch chuyển dần dần.

  • Chỉ cần vài năm nữa thôi, khi mà dù muốn hay không các cô cũng phải buộc lòng nhận ra, cuộc đời luôn quay vòng theo một trình tự chứ không bao giờ có chiều ngược lại. Trong tình huống may mắn nhất, các cô sẽ có một công việc làm ổn định, một gia đình ổn định, nhưng sẽ chôn vùi bản thân vào những đua tranh, toan tính, vào cuộc sống cơm, áo, gạo, tiền. Chăm sóc cho gia đình nhỏ với một hoặc hai đứa con, rồi các cô sẽ thấy mình già đi từng ngày, bởi phải gánh đủ thứ trách nhiệm trên vai. Những lo lắng cho cha mẹ già yếu, thức đêm vì con quấy khóc, chồng không chăm lo cho gia đình… sẽ làm nhanh chóng in hằn những vết chân chim trên khóe mắt các cô.  Khi con cái lớn hơn, sẽ là những chuỗi ngày nuôi dạy chúng, sẽ phải buồn lòng và phiền muộn vì chúng cả ngày, sẽ phải làm những việc chẳng bao giờ muốn, sẽ phải buồn bực vì những chuyện cỏn con đời thường của những người đã có tuổi. Rồi các cô sẽ thấy thời gian như một cái chớp mắt, chưa kịp nhận ra thì mọi thứ đã kịp thành quá khứ hết cả rồi.
  • Đến khi đó mới nuối tiếc, nhưng có còn kịp nữa đâu. Tuổi trẻ mà, chỉ khi nhận ra mình đã hết trẻ, bạn mới thấm thía được những nếp nhăn hằn sâu trong trái tim. Bạn mới cảm thấy cuộc sống chẳng còn ý nghĩa gì nữa vì khi còn trẻ chẳng kịp làm bất cứ điều gì. Chỉ bởi vì đã dành quá nhiều thời gian để chùng chình, do dự.
  • Thế nên hạnh phúc của tuổi già chính là khi tuổi trẻ bạn  đã có bao nhiêu và cho đi bao nhiêu, đã làm được những việc gì chứ không phải những đau khổ vu vơ.  Và quan trọng hơn là, đừng, tuổi trẻ duy nhất trong đời, hãy kiêu hãnh mà ngẩng đầu bước thật chậm rãi, từ từ tận hưởng. Đặc quyền của tuổi trẻ chính là có cơ hội làm lại từ những vấp ngã sai lầm…

tu khoa

Có thế bạn quan tâm :

Video liên quan

Chủ Đề