Trả lời câu hỏi bạn muốn trở thành người như thế nào
Đây là một quá trình nhận thức, đánh giá và hy vọng về bản thân, đó cũng đồng thời là ý thức của một co người về bản thân họ. Nếu có được cách nghĩ như vậy, con người sẽ sống một cách tự giác, nếu không bạn sẽ sống một cách bị động, mò mẫm.
Có người đã so sánh: Nếu cuộc sống không có mục tiêu, sẽ giống như một bức tranh không có mảng màu ghép lại với nhau một cách hỗn độn, trong khi đó những người có mục tiêu sống thì cuộc sống của họ sẽ giống như một bức tranh đẹp. Trích trong cuốn sách: Một phút thành công để mưu nghiệp lớn
Tớ là dân kế hoạch. Chính xác hơn là dân học kế hoạch, chưa chắc sau này tớ đã làm công việc liên quan đến. Nhưng tớ nghĩ dù không có công việc gọi tên chính thức thì kế hoạch vẫn là một phần quan trọng trong cuộc sống tớ và bao người khác. Vì học kế hoạch nên tớ được dạy cách xác định mục tiêu và xây dựng được ý thức mục tiêu cuộc đời mình là gì. Suốt một khoảng thời gian dài, tớ luôn đi tìm câu hỏi mình muốn sống như thế nào, muốn trở thành người như thế nào. Cách đây một tháng, tớ đọc được một bài viết, đại ý nội dung cũng hỏi bạn muốn thành người như thế nào mai sau. Tớ cũng suy nghĩ rất nhiều. Mà vốn dĩ ước mơ mình còn thay đổi theo thời gian, nên suy nghĩ thời điểm tớ đọc được bài viết đó đến giờ cũng đã thay đổi ít nhiều rồi. Kể đến lần đầu tiên tớ biết ước mơ là gì. Tớ muốn trở thành một kiến trúc sư. Tớ thích vẽ lắm, thích thiết kế, tớ say mê những bản vẽ ngang dọc. Dù hồi ấy, tớ mới là một đứa trẻ 7 tuổi. Mẹ thường kể về những tiếc nuối của mẹ. Gia đình nghèo, không đủ điều kiện đi học, mẹ nghỉ học khi bước sang lớp 10. Mẹ mong ước trở thành một giáo viên. Nhưng ước mơ không thành. Bố mẹ thường hay ấp ủ những gì mình không làm được truyền sang đứa con. Mẹ mong tớ có thể làm một giáo viên. Thôi thì ít ra ổn định. Nhưng tớ thì không thích ổn định, nên lắc đầu nguầy nguậy. Còn chưa kể đến, tớ vốn dĩ không thích cái nghề gõ đầu trẻ nữa. Mẹ bị bệnh, sức khỏe không tốt. Mẹ lại nghĩ rằng tớ trở thành một bác sĩ thì có thể đỡ đàn được bao nhiêu. Lại còn kể đến, làm bác sĩ được danh tiếng, mà cũng có tiền tài nữa. Nhưng mẹ không nghĩ đến, còn có cả tai tiếng và những vất vả riêng của nghề bác sĩ, mà nếu không có tình yêu thì không thể làm được. Tớ cũng suy nghĩ nhiều, thôi thì cũng tặc lưỡi đăng ký thi. Gác lại ước mơ làm một kỹ sư khoa học, cái ngành mà mẹ cho rằng con gái không nên làm. Chẳng biết là may mắn hay đen đủi, tớ thi trượt. Giải thích một chút, tớ thi bác sĩ quân y để không tốn chi phí ăn học, năm đó 28,5 điểm dành cho nữ. Tớ thì không đủ giỏi đến thế, nhưng vẫn có thể vào được một trường y khác. Tớ từ chối cơ hội làm bác sĩ, vì tớ chọn Hà Nội. Cuối cùng mẹ nghĩ, học kinh tế cho nhanh giàu. Tớ không có lời giải thích, cũng không có lời bào chữa nào cho năm tháng đó vì sao không kiên quyết lựa chọn ngành mình yêu thích đến cùng. Nhiều đêm nằm nghĩ lại, tớ vẫn khóc vì để vụt mất ước mơ. Và, tớ vẫn theo học Kinh tế Quốc dân. Nếu được lựa chọn lại, tớ không biết mình sẽ chọn đúng hay không. Nhưng hiện tại, tớ nghĩ năm ấy với lựa chọn này, thì hoàn toàn không sai. Tớ luôn nghĩ, bản thân tớ hiện tại chính là lựa chọn tốt nhất của những năm tháng ấy rồi. Có thể tớ từng hối hận, có thể bây giờ vẫn còn những khó khăn và nhiều hơn những khó khăn tớ phải vượt qua, nhưng chắc chắn là tớ sẽ tiến lên và làm những điều đúng đắn nhất. Tớ chỉ muốn nói rằng, dù bạn lựa chọn như thế nào, nhưng mong muốn trở thành gì, chắc chắn là do cách bạn làm rồi. Tớ bây giờ, vẫn đang phân vân lựa chọn mình nên làm gì để trở thành người mình muốn. Tớ không muốn trở thành người như thế nào, không muốn trở thành bác sĩ, doanh nhân, giàu có, tớ chỉ muốn là một người có cuộc sống bình yên và tâm hồn hạnh phúc. Có thể nói là một ước mơ cao hơn những ước mơ không? Bài viết này chưa hoàn thành, vì người viết chưa muốn hoàn thành. |