Viết đoạn văn ngắn kể về kỉ niệm tuổi học trò

Nắng hạ. Những tia đầu tiên ánh lên trang vở còn chưa khô màu mực. Và ẩn đâu trong những tàn lá xanh ấy, có những nàng vũ công dần xòe chiếc váy đỏ rực của mình ra, như một điệu ba lê trong bản nhạc ve sầu du dương.

Đôi mắt tôi chợt thoáng nhuốm màu buồn, một mảng màu nhẹ thôi mà không hiểu sao khóe mắt cứ rưng rưng…

Tôi lắng mình xuống, dường như tôi nghe văng vẳng đâu đây một bài hát chia tay mà chú ve sầu ngoài khung cửa đang cất lên.

Sắp đến rồi! Sắp chia tay thật rồi sao!

Tôi còn nhớ rõ từng giọt nắng mùa thu hôm nào phủ nhẹ trên vai ngày tựu trường. Ấy, tôi tưởng dường như nó vừa mới xảy ra hôm qua thôi. Một cái chớp mắt, là dòng thời gian cứ xoáy liên hồi.

Chút gì đó hiện lên trong đầu tôi, những kỷ niệm mà bạn bè đã trao tặng tôi… Ngày mà các bạn cho tôi nụ cười đầu tiên thực sự vui vẻ của năm học cuối dưới mái trường trung học cơ sở, là một ngày tôi phóng nhanh chiếc xe đạp qua phố, rồi chợt nghe tiếng gọi: “ Ê Việt, vô ăn kem nè!”.

Kể từ khi chuyển trường về đây, thật sự tôi chưa bao giờ có cảm giác gần gũi với bạn bè như thế cả. Trưa hôm ấy đầy nắng nhưng vị kem mát lạnh cứ hòa quyện cùng những cảm xúc dâng trào trong tôi.

Vị kem của tình bạn đọng mãi trên đầu lưỡi cho đến tận bây giờ, rồi bỗng tự hỏi mình: “ Nụ cười của tình bạn ngọt đến thế sao?”.

Rồi ký ức ùa về trong cái ấm áp của ngọn lửa trại bập bùng. Cả lũ giành ghế, giành qua giành lại để có cái chỗ ngồi xem văn nghệ. Hết văn nghệ cũng là lúc nửa đêm. Bọn con trai thì nằm trong trại ngủ đủ kiểu, muôn hình vạn trạng tư thế nằm.

Con gái thì cứ ngồi đó cười, lén lút chụp hình lại rồi lâu lâu lấy ra chọc quê. Còn tôi và một số đứa thì không tài nào ngủ được, đi dạo xung quanh sân trường tới gốc cây bàng đằng xa tối om.

Tôi còn nhớ như in cả những đêm ánh trăng phủ lên đồng cỏ bao la, tôi và lũ bạn đi bắt đom đóm. Và lần nữa, tôi lại gặp cái trò dọa ma ấy mà bây giờ là giữa đồng vắng. Tôi chết ngất mất thôi nếu như tụi nó không sớm tháo mặt nạ ra.

Mà chuyện chưa kết thúc, bắt xong rồi lại tranh cãi nhau về cách chia đom đóm, là định mệnh hay sao ấy chứ mỗi lần chúng tôi bắt đom đóm đều là số lẻ, còn nhóm tôi thì lại 6 người.

Vậy làm cách nào chia đom đóm đây? Chúng ta chia ra thành từng cặp oẳn tù tì, rồi cứ thế cho đến khi tìm được quán quân thì quán quân sẽ được lấy con đom đóm dư ngoài số chẵn đó.

Sao chỉ có mỗi con đom đóm mà không nhường lại tranh giành. Nghĩ mà bật cười cái tính trẻ con lúc ấy. Và giờ đây, chợt nhớ lại rồi chợt khóc, khóc vì vui mà cũng vì buồn.

Những ngày ấy mình muốn giữ chặt trong tay, muốn lắm chứ, nhưng sao “ cơn sóng” thời gian cứ xô nó ra xa dần dần. Nhưng khóc để làm gì nữa chứ? Sao không cười để trong tâm trí mình có thêm nhiều ký ức vui nữa!

Dù là thời gian trôi không quay trở lại, cũng như mùa hạ trôi rồi mùa hạ khác sẽ đến chứ mùa hạ ấy không hề quay về.

Tôi cũng không thể quay lại quãng đời học sinh lần thứ hai được nhưng tôi biết được niềm hạnh phúc ẩn thật sâu trong trái tim tôi. Bởi vì tôi là một học sinh, tôi đã có những ký ức buồn vui cho riêng mình.

Dù thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ thật tự hào về những kỷ niệm, ký ức ấy. Nó sẽ là hành trang cho tôi mai này trên đường đời. Để mai này nhìn lại thời học sinh, lại thấy ấm lòng hơn vì mình đã nhận được sự cảm thông, sự chia sẻ từ những người mà mình từng xa lạ.

Và tôi sẽ vững lòng hơn, cười nhiều hơn nữa vì tôi đã có tình bạn mà tôi sẽ mãi khắc ghi. Sẽ không có một “ cơn sóng” thời gian nào xô đi được cả. Đó những kỷ niệm vĩnh hằng!

Chúc bạn học tốt

Hãy luôn nhớ cảm ơnvote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!

kidi11226 rất mong câu trả lời từ bạn. Viết trả lời

Tuổi học trò là tuổi đẹp nhất trong cuộc đời của mỗi con người. Bởi nơi đây chưa rất nhiều kỉ niệm đẹp. Đó có thể là kỉ niệm với những người bạn đáng yêu, ngộ nghĩnh. Nhờ có những người bạn ấy mà quãng đường đi học trở nên nhộn nhịp hơn bao giờ hết. Nhớ những buổi đến trường vừa rong ruổi hát ca, vừa để ý mấy anh thanh niên, bởi lẽ đó mà đã muộn học. Phải trèo tường vào trường và đã bị bác bảo vệ bắt được. Nghĩ lại mới buồn cười làm sao! Chưa dừng lại ở đó, tuổi học trò còn có những kỉ niệm đẹp về tình yêu đôi lứa hay còn gọi là mối tình đầu thơ ngây, trong trẻo. Nhờ mối tình ấy mà tuổi học trò thêm biết bao thi vị và màu sắc. Những bạn trai, bạn gái đi xe đạp dạo chơi phố phường, rồi không may bị lũ bạn bắt được. Xấu hổ nhưng cũng thật vui biết mấy. Thật vậy, tuổi học trò là thời gian tươi đẹp nhất của mỗi con người. Mai này lớn lên, khi nghĩ về quãng thời gian ấy mới thấy trân trọng nó biết bao!

Ai trong mỗi chúng ta cũng bước qua thời gian của tuổi học trò, tuổi học trò với nhiếu ký ức hồn nhiên, đẹp nhất dưới ngôi trường dấu yêu bên thầy cô, bạn bè. Đó là nơi ta được khóc, được cười với những cảm xúc chân thành nhưng cũng thật ngờ nghệch của tình yêu đầu đời. Là nơi chia tay quãng thời gian hồn nhiên, vô tư thiếu thời để đặt chân đến thế giới của người lớn... Dù ở nơi đâu, thì ký ức đó mãi in sâu trong tâm trí, nó sẽ là hành trang cho ta bước vào đời với tuổi học trò ý nghĩa cùng nhiều kỷ niệm tuyệt vời nhất.

Bạn đang xem: Bài viết về kỉ niệm tuổi học trò


Tuổi học trò với nhiều ký ức hồn nhiên, đẹp nhất dưới ngôi trường dấu yêu!

Khi còn bắt đầu là cô bé con hồn nhiên, ngộ nghĩnh với đôi chân bé nhỏ tập bước đi rồi lại ngã nhưng vẫn cứ cố gượng dậy bằng sự cỗ vũ, yêu thương, ân cần từlời động viên âu yếu của mẹ." Cố lên nào con yêu!", Rồi lúc đó có đau, có khóc nhè đi chăng nữa thì thấy mẹ nói vậy vẫn cố gắng cười và lại đi tiếp. Bước đi đầu tiên là mẹ dạy, mẹ dắt tay đến trường thì khóc nhè vì chưa biết gì về trường lớp.Những bước đi kiến thức là thầy cô. Ký ức hồn nhiên của tuổi thơ ấu cùng bên mái trường yêu dấu sẽ chẳng bao giờ phai nhòa trong Tôi.

Nhớ lắm những thời gian đi học, thật hồn nhiên. Nào là những sự giận hờn vu vơ với bạn bè cùng đi học, nào là những sự ân cần chỉ bảo dạy dỗ của thầy cô, nào là tình yêu của tuổi học trò với bắp ngô, củ sắn, cái kẹo, trái xoài xanh, trái mít dấu diếm mang đi cho bạn. Rồi những khi được điểm kém cũng buồn và cố gắng phấn đấu dành điểm cao hơn để được thầy, cô, bạn bè quý mến, rồi còn về khoe với mẹ con được điểm tốt nữa chứ. Ôi những ký ức tuổi học trò sao mà vui đến thế chẳng có niềm vui nào vui hơn dưới mái trường thân yêu đâu các bạn ạ.

Hãy để ký ức tuổi học trò khắc sâu trong trái tim của bạn và tôi nhé. Để mai xa rồi vẫn nhớ mãi tuổi thơ hồn nhiên, đẹp đẽ bên mái trường dấu yêu.

Khi lớn lên, mỗi người đều sẽ phải đi xa, trên hành tình tự hoàn thiện bản thân ấy đôi lần ta vẫn hoài niệm về quá khứ, về mái trường đầy phượng vĩ rực lửa của mùa hạ năm nào. Nỗi nhớ nhẹ bẫng, chòng chành mà sao da diết đến nặng lòng thương mến.

Thời gian trôi đi phủ một lớp bụi mờ lên kí ức cứ ngỡ mãi mãi không thể phai nhòa. Dòng đời tấp nập, mưu sinh ngược xuôi có ai dám cá không đôi ba lần "dọn dẹp" rồi để quên kỉ niệm nơi ngăn kéo quá khứ? Chẳng thế trách cũng không thở than, vì đó là quy luật của cuộc đời rồi. Nhớ nhớ, quên quên – con người vẫn luôn tự dày xéo mình trong muôn vàn câu hỏi tại sao, luyến tiếc cũng theo thời gian mà ngấm ngầm tan biến.

Thanh xuân, mấy ai không mơ hồ, không đôi lần lạc đường để đến khi nhìn lại thì năm tháng ấy cũng trôi tuột mất rồi. Chẳng ai trên đời này có thể nắm giữ vẹn nguyên tất cả khoảnh khắc, cảm xúc trong ngần thuở mới vào đời nơi sân trường chất chứa cả bầu trời kỉ niệm. Ngay cả ta, kẻ lắm suy tư, hoài niệm cũng đánh rơi vài an yên thanh xuân vườn trường trên hành trình trưởng thành.

4 năm rời xa chốn ấy, không đủ dài mà cũng không quá ngắn, đôi lần trong thao thiết nhớ thương ta cào cấu kí ức để sống dậy những cảm xúc thưở "ngày hai bữa cắp sách đến trường". Từng thước phim quay chậm như hiển hiện trước mắt từng ngóc ngách, từng hơi thở nồng nàn, từng tiếng cười giòn tan của những ngày tựu trường.

Xem thêm: Tổng Hợp Những Cách Chỉnh Mã Tiền Trong Warcraft 3, Mã Warcraft 3

Nhắm mắt quay về chốn ấy, thì ra kỉ niệm vẫn còn rất trinh nguyên, vẹn tròn như chưa hề sứt mẻ trước dòng đời tàn nhẫn. Có lẽ, người ta nói đúng, kỉ niệm sẽ không là gì nếu lòng người vội xóa nhòa nhưng sẽ là tất cả nếu ta gìn giữ từ tận thẳm sâu đáy tim.

Nơi ấy là ngày ta ‘học đến quên thời gian’ để có thể chạm tay đến cánh cổng đại học. Tiếng giảng bài ấm áp, trầm bổng của những giờ văn say mê hồn ta, là tiếng thước kẻ ran ran trên bảng của thầy dạy toán kẻ từng đường thẳng. Đó là những định luật khô cằn của môn lý "khó nhằn", những kí hiệu dài ngoằng một thời khiến ta khó chịu của hóa học. Nơi vang lên hào sảng một thời ‘hoa máu’ của dân tộc anh hùng, là những phút giây ‘du lịch’ vòng quanh thế giới của môn địa. Những kí ức ấy làm sao có thể vội vàng quên lãng đi?

Những lá thư chưa kịp gửi thì giây phút chia tay cũng đến bất chợt, bao tiếc nuối vì tình yêu e lệ cất giấu nơi khóe mi cong của cô bạn cùng lớp chưa kịp ngỏ lời. Thanh xuân vườn trường là nơi chất chứa ánh nhìn tha thiết, tiếng cười tan trong nắng, là nước mắt hoen màu thay cho câu tạm biệt của lũ bạn cùng lớp.

Mùa thi cuối cùng, tiếng ve góc ấy vẫn râm ran nhưng lòng người vẫn nặng trĩu nỗi buồn [Ảnh minh hoạ]

Khi trưởng thành con người ta mới thấu, mới trân quý những phút giây mặn nồng của tuổi trẻ nơi mái trường thưở nào. Bữa tiệc nào cũng có kết thúc, gặp gỡ nào rồi cũng sẽ phải chia xa nhưng ngần ấy kí ức thì sẽ mãi ở lại nơi ấy.

Mỗi con người đều sẽ phải trải qua bão tố của cuộc đời trước khi tìm thấy những phút giây an yên. Những điều bình dị thân thương, kỉ niệm thưở nào đôi khi lại là sức mạnh giúp ta có thêm dũng khí để bước thật vững trên con đường đã chọn. Mặc ngoài kia gió mưa, mặc những buồn phiền, lắng lo chưa bao giờ thôi nghĩ suy nhưng ta tin rồi một mai bình minh vẫn rạng ngời tươi đẹp. Hôm nay có thể là ngày nỗi đau chưa vơi, niềm vui chưa vẹn trong nhưng sau cuối nụ cười vẫn ở lại để lưu vào tâm khảm kỉ niệm thanh xuân của ta.

Những lúc mỏi mệt vì những ganh đua cuồng quay của cuộc đời, ta lại thèm trở về năm tháng hồn nhiên cùng phấn trắng, bảng đen và ô của sổ nhìn ra khoảng trời đầy mộng mơ ấy.

Rồi ta sẽ về, về để tìm lại những cảm xúc trong veo của tuổi học trò, về để sống dậy những khoảnh khắc đã dần nguội lạnh trong tim theo thời gian. Và hơn hết trở về nơi ấy, nơi bên mái trường thân yêu bao thếhệ học trò đi qua mà vẫn không hề già đi, vẫn nhiệt huyết, hăng say lưu giữ thanh xuân tươi đẹp của chúng ta. Vậy nên, thanh xuân vườn trường dù có xuôi ngược trăm đường, trăm ngả cũng chớ vội vàng quên lãng

Với chia sẻ bài viết về tuổi học trò smarthack.vn mong bạn đọc có thêm cảm xúc yêu thương nhất về tuổi học trò của mình nơi gắn bó bao năm với tuổi thơ, hồn nhiên, ngọt ngào cùng với những ký ức bên thầy cô bạn bè. Dù đi đâu về đâu, dù cuộc sống có tất bật với việc mưu cơm áo gạo tiền về cuộc sống thì hãy dừng một chút để nhớ về tuổi học trò hồn nhiên giúp ta thêm động lực vững bước vào đời với nỗi nhớ biết ơn công lao dạy dỗ của thầy cô, biết ơn với những người bạn gắn bó với ta cùng nhau đèn sách, kiến thức bên mái trường dấu yêu kia nhé.

Hãy nghe bài hát này Ngôi trường dấu yêu để tìm lại thêm cảm xúc nhé.

Chúc các bạn có những cảm xúc tuyệt vời nhất tìm lại tuổi học trò hồn nhiên nhất.


Chuyên mục: Game Tiếng Việt

Video liên quan

Chủ Đề