Xin lỗi nhé cút rồi review năm 2024

Xin lỗi nhé, cút rồi!

Xin lỗi nhé cút rồi review năm 2024

Tác giả: Duyệt Vi

Chuyển ngữ và Beta: Sâu và Rùa

Nguồn: thanhdaocac.wordpress.com

Thể loại: cổ đại, giang hồ, hài

Độ dài: 69 chương

~*~

Mở đầu + Giới thiệu

~*~

Chương 01

Chương 02Y Chương 03 Y Chương 04

Chương 05 Y Chương 06 Y Chương 07 Y Chương 08 Y Chương 09

Chương 10 Y Chương 11 Y Chương 12 Y Chương 13 Y Chương 14 Y Chương 15 Y Chương 16

~*~

Chương 17

Chương 18 Y Chương 19 Y Chương 20

Chương 21 Y Chương 22 Y Chương 23 Y Chương 24 Y Chương 25

Chương 26 Y Chương 27 Y Chương 28 Y Chương 29 Y Chương 30 Y Chương 31 Y Chương 32

~*~

Chương 33

Chương 34 Y Chương 35 Y Chương 36

Chương 37 Y Chương 38 Y Chương 39 Y Chương 40 Y Chương 41

Chương 42 Y Chương 43 Y Chương 44 Y Chương 45 Y Chương 46 Y Chương 47 Y Chương 48

~*~

Chương 49

Chương 50 Y Chương 51 Y Chương 52

Chương 53 Y Chương 54 Y Chương 55 Y Chương 56 Y Chương 57

Chương 58 Y Chương 59 Y Chương 60 Y Chương 61 Y Chương 62 Y Chương 63 Y Chương 64

Chương 65 Y Chương 66 Y Chương 67 Y Chương 68 Y Chương 69

~ END ~

“Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn được đằm mình trong cơn mưa ấy lần nữa.”

You are the apple of my eye ~ Cửu Bả Đao

Một câu chuyện thanh xuân vườn trường…

“Một câu chuyện về một cô gái lông bông và anh chàng con nhà người ta”…

Một câu chuyện về một cô nàng hồ ly ngốc nghếch và một con sói sói xám gian xảo…

Một câu chuyện có nhiều điều khiến bản thân tôi phải suy nghĩ…

Triệu Phùng Thanh, một cô gái có tuổi thanh xuân đầy sắc màu. Thời đi học, cô không có thiên phú học hành, lại lười biếng nên thành tích luôn áp chót. Điều đó khiến cha mẹ Triệu vô cùng đau đầu với cô con gái rượu nhưng lại quá đặt kì vọng vào cô, cố ép cô học nên đã khiến tâm lý nổi loạn của cô con gái càng trở nên kinh khủng. Cô nhuộm tóc, xỏ sáu cái khuyên tai, chơi cùng đám lông bông hư hỏng,…

Trong quãng đời thanh xuân ấy, Phùng Thanh đã gặp người con trai đẹp tựa ngọc – Giang Tấn. Cô thích anh ngay khi bắt gặp sườn mặt “góc cạnh sắc sảo (…) dịu dàng mơ hồ” tắm dưới ánh nắng mặt trời. Sự xuất hiện của Giang Tấn đã đem lại một mảng màu mới đến cuộc sống thời đi học của Triệu Phùng Thanh. Là một người con trai xuất sắc, tài năng, ngọc thụ lâm phong Giang Tấn đón nhận không ít tình cảm mến mộ từ biết bao trái tim thiếu nữ. Thế nhưng ngưới như Triệu Phùng Thanh, can đảm theo đuổi Giang Tấn một cách cuồng nhiệt sau khi xác định phần tâm ý mình đặt lên người anh thì có lẽ là không có.

Xin lỗi nhé cút rồi review năm 2024

“Ở tầm tuổi này phần lớn mối tình đơn phương sẽ giấu trong lòng ba mươi rồi năm mươi năm, đợi đến khi đóa hoa kia héo dần trong dòng nước của thời gian, thì người đã từng chứng kiến khoảnh khắc nó nở rộ cũng chỉ có mình bạn.”

Nhưng Phùng Thanh là một cô gái khác biệt. Tình yêu của Triệu Phùng Thanh dành cho Giang Tấn chính là kiểu “vừa trần trụi vừa thẳng thắn”. Đó là một tình yêu rực lửa, cuồng nhiệt và sôi nổi. Là một cô gái cá tính Triệu Phùng Thanh đã mạnh mẽ theo đuổi, mạnh mẽ nói lên tình cảm của mình. Quãng thời gian đẹp đẽ và điên cuồng đó chính là thanh xuân! Thanh xuân của mỗi người là những khoảng trời riêng, không ai giống ai, nhưng tất cả chúng ta đều giống nhau ở thời khắc đó chúng ta đã sống hết mình, dám yêu, dám hận, dám hi sinh, dám làm nên những điều điên cuồng nhất nên dù năm tháng có tàn nhẫn chảy trôi theo dòng chảy của thời gian thì chúng ta vẫn thường hay hoài niệm về những khoảnh khắc đầu tiên khi trái tim mình rung động, khi trái tim mình lần đầu lên tiếng yêu thương, vẫn luôn quý trọng, gìn giữ những ký ức, những kỷ niệm về những ngày ấy. Tình yêu của tuổi thanh xuân là thứ tình cảm trong trẻo đẹp đẽ, chẳng vụ lợi mà cứ yêu thì đuổi theo thôi! Bởi thế mới là thứ tình cảm ngây ngô đáng yêu đáng trân trọng.

Có nhiều người khi nhìn thấy sự theo đuổi của Triệu Phùng Thanh được Giang Tấn đáp lại là bộ mặt lạnh lùng, là tiếng “cút” là cái nhìn đầy khinh thường thì cảm thấy không đáng, đúng là mặt nóng dán mông lạnh. Nhưng Triệu Phùng Thanh không cảm thấy thế, cô vẫn mãnh liệt đuổi theo tình yêu của mình mà chẳng chút đắn đo, vẫn luôn nở nụ cười quyến rũ “Bạn học Giang”, vẫn mê luyến anh đến chẳng biết lối về. Ở đâu đó đã từng nói thế này “Yêu đúng người thì là tình yêu, yêu sai người thì là tuổi trẻ.” Chính vì thế mà chẳng có cái gì gọi là đáng hay không đáng cả. Người ngoài cuộc nói rằng chẳng đáng bởi họ chẳng trải qua nên không nếm được những hương vị tuyệt vời ở trong đó. Vậy đó nên cứ mạnh dạn bày tỏ mạnh dạn theo đuổi mạnh dạn cuồng si đừng để thanh xuân phí hoài.

Nếu cứ theo motif thanh xuân khác nữ truy nam rồi Giang Tấn sẽ đáp lại tình yêu của cô…Nhưng không…Mối tình rực lửa đấy đã đặt dấu chấm hết vào cái đêm của Triệu Phùng Thanh và Giang Tấn, cái đêm cô trao bản thân của mình cho anh, hạnh phúc đong đầy trong tâm hồn người con gái điên cuồng theo đuổi tình yêu và tưởng như đã hòa tan với anh thành một thể. Sáng hôm sau đáp lại cô chính là câu nói đầy châm biếm, sỉ nhục “Phẫu thuật màng trinh giờ cũng hiện đại nhỉ, trông giống y như thật”. Tôi tin chắc lúc này sẽ nhiều bạn drop truyện này luôn. Nói thế nào đây, nếu có thể chắc sẽ nghe thấy tiếng tim vỡ vụn ấy nhỉ, trao gửi anh từ trái tim đầy yêu thuơng đến tấm thân trong trắng của người con gái vậy mà anh lại giẫm đạp lên thứ tình cảm đỏ, giẫm đạp lên tôn nghiêm của người con gái ấy.

Tình yêu cô giành cho anh không cần anh đáp lại nhưng không có nghĩa là anh có quyền dùng hàng vạn nhát dao đâm nát nó. Con người ta chẳng có ai mạnh mẽ hoàn toàn cả ẩn sâu bên trong đều sẽ có một trái tim yêu đuối, và sẽ chẳng có bức tường nào đủ vững chắc để chịu từng nhát dao, từng lời nói tổn thương đến cốt tủy đâu. Cô đau đớn, tan nát cõi lòng, cô khóc nhưng cô cũng rất mạnh mẽ, ngày xưa người ta đợi người yêu, đau khổ vì chữ tình mà bạc trắng mái đầu thì cô nhuộm mái tóc màu bạch kim để tiễn đưa mối tính vô chung vô thủy, mối tình khiến cô theo đuổi ngỡ như cách cả một biển Thái Bình Dương.

“Trước cái đêm định mệnh ấy, trong mắt cô chỉ có hắn. Ai đứng bên cạnh hắn, cô đều không nhìn thấy. Và sau cái đêm hôm đó, thì cô chẳng buồn muốn hỏi thăm về cuộc sống của hắn nữa.”

Tuổi thanh xuân của Phùng Thanh đã kết thúc bởi mối tình đơn phương với ” tên cặn bã Giang Tấn” với cuộc chia tay mỗi người một hướng….

Nhưng mối tình đó đã để lại vết sẹo không thể xóa nhòa, ảnh hưởng đến tâm lý của Triệu Phùng Thanh sau này. Suốt mười hai năm về sau Triệu Phùng Thanh chẳng hề có mối tình vắt vai, xem mặt cũng không thành bởi lẽ hình ảnh về người bạn trai đẹp đẽ thỉnh thoảng vẫn hiện lên trong tâm chí cô và cô chẳng còn cảm giác rung động trước kia với bất kì người đàn ông nào. Một điều thay đổi nữa có lẽ là cách sống của Triệu Phùng Thanh, cô từng nói cuộc đời cô như chiếc bình hẹp, chỉ để một vài người lọt vào. Là một cô gái hơn ba mươi rồi nhưng cô vẫn sống có vẻ gì đó tùy ý, cà lơ phất phơ nhưng tôi lại cảm thấy cách sống ấy tự do, thoải mái. Trong cái xã hội đầy thực dụng này, một cô gái ngoài ba mươi chưa chồng, không người yêu, không bằng cấp, công việc chả ra đâu với đâu, tiền lương ít ỏi chắc chắn khiến người ta xì xào bàn tán, cha mẹ thì giục loạn lên đi xem mắt, xin việc. Nhưng Phùng Thanh vẫn rất phóng khoáng, tự tại, dù thất nghiệp cũng chẳng làm những công việc hèn hạ để kiếm tiền, chẳng bén rẻ nhan sắc, lòng tự trọng bám víu vào đại gia mà cô gửi đơn CV khắp nơi, thậm chí sẵn sàng làm công việc bán hoa, trông tiệm sách với tiền lương chẳng nhiều nhặn gì nhưng lại thư thái và kiếm tiền bằng chính đôi tay của mình.

Như một lẽ dĩ nhiên, Triệu Phùng Thanh gặp lại Giang Tấn. Chắc nhiều người sẽ đoán ra nhỉ, lần gặp gỡ sau mười ba năm này là “âm mưu cưới vợ về nhà của bạn học Giang Tấn”. Giang Tấn đã từng chút từng chút trói lấy Triệu Phùng Thanh, từ màn diễn kịch với Liễu Nhu Nhu, nụ hôn ở cuộc họp lớp, ID Mỹ Thạch Như Ngọc ở game online, hợp đồng làm người yêu, cuộc gặp gỡ Đào Tuệ Tuệ,…Và cũng từ đó mà nhiều bí mật về Giang Tấn, về Triệu Phùng Thanh, về tình yêu của hai người họ cứ từng chút hé lộ ra.

Tuổi thơ của Giang Tấn chồng chất những nỗi đau, những nỗi buồn, những bóng ma đáng sợ tưởng như đã nuốt trọn lấy anh khiến Giang Tấn mắc bệnh tâm lý nghiêm trọng. Sẽ chẳng bỗng nhiên lại có một con người lạnh lùng, tàn ác chỉ là trái tim họ đã bị mài mòn bởi những nỗi đau, bởi sự thiếu thốn tình yêu thương mà thôi. Mẹ anh qua đời từ sớm, lại thêm người cha vô trách nhiệm, chẳng quan tâm đến anh. Sự thờ ơ của người lớn trong độ tuổi phát triển của những đứa trẻ sẽ để lại nhiều hậu quả nghiêm trọng. Không có định hướng, không có sự quan tâm , thiếu tình yêu thương,…tất cả khiến đứa trẻ đó trở nên phản nghịch và dễ mắc bệnh tâm lý. Anh đánh nhau, anh ăn trộm, anh lạnh lùng, anh nhìn cuộc đời bằng cái nhìn u ám, đầy khinh bỉ. Trước những lời xì xáo bàn tán, sỉ nhục anh, chọc đến anh anh đếu giải quyết bằng hình thực tiêu cực nhất nhưng cũng đơn giản nhất ĐÁNH. Anh cứ độc lai độc vãng dưới một vòm trời của riêng anh như thế tưởng như sẽ trở thành kẻ du côn bị người đời xỉa xói…

Nếu chỉ tạm dừng ở đó, tôi sẽ nghĩ là có lẽ vì tuổi thơ anh thiếu tình yêu thương, thiếu cảm giác an toàn nên mới mắc bệnh tâm lý, mới có tâm lý u ám vặn vẹo, lạnh lùng như thế nhưng hóa ra không chỉ có vậy. Thực sự cảm thấy bất ngờ, phẫn nộ và đau xót khi biết anh từng bị xâm hại tình dục từ khi còn nhỏ. Thật ghê tởm và kinh khủng biết bao! Chẳng thể hiểu nổi tâm lý của những kẻ đó, họ tàn nhẫn, biến thái khiến người ta lạnh lòng. Tâm hồn trẻ con như một tờ giấy trắng, vốn những tâm hồn trong sáng ấy sẽ được nuôi dưỡng, tô lên bởi những sắc màu tươi sáng, của tình yêu thương thì tuổi thơ của anh lại gặp phải nỗi bất hạnh không chỉ là mẹ mất, ba lấy vợ mới, gia đình ít quan tâm, vứt anh cho một người bảo mẫu mà trớ trêu đó lại là một con quỷ, con quái vật vô nhân tính. Cô ta đã tiêm nhiễm vào anh những thứ bẩn thỉu, những câu chuyện bạo lực, loạn luân ghê tởm, dạy một đứa trẻ vốn rất ngoan, thông minh trở nên tệ hại, u ám, lạnh lùng, tâm lý lệch lạc. Không dừng lại ở đó, cô ta còn dạy anh chuyện nam nữ, lợi dụng anh còn nhỏ, chưa đủ bản lĩnh kiềm chế , để lại những “dấu vết đáng ghê tởm, nhơ nhuốc”, kích thích anh trở thành một con người mắc bệnh tâm lý. Đáng hận còn ở chỗ ba của anh, một người cha vô trách nhiệm đã không quan tâm đến đứa con của mình thì thôi, ngay đến khi mọi chuyện vỡ lở ra chẳng hiểu rõ lý do đã sỉ nhục đứa bé, liệu rằng có bao giờ ông ta tự vấn lương tâm không? Hay ông ta chỉ sa đọa vào những lạc thú của ông ta. Một tuổi thơ đầy những ám ảnh, một tuổi thơ đầy những vết sẹo….

Nhưng may thay nhờ có tình yêu thương của bà ngoại Lý , quyết định đúng đắn của ba Giang, sự quan tâm của bà nội Giang, sự chữa trị của bác sĩ Hà và quan trọng hơn là chính bản thân anh. Anh đã vượt qua… Anh đã tìm được con đường đúng đắn, cũng bớt đi tính cách cực đoan.

Tuổi thơ đóng vai trò rất quan trọng trong việc đình hình tính cách và cuộc sống của con người khi trưởng thành.Trải qua những gì khủng khiếp như thế anh bị mắc bệnh tâm lý là chuyện bình thường nhưng thoát khỏi nó cũng là một kì tích. Nhưng dù vậy thì nơi thăm thẳm u tối một góc ẩn sâu trong ký ức tâm hồn anh , tuổi thơ ấy sẽ mãi còn đó, chẳng thể xóa đi.

Quá khứ đó anh đã trải qua những gì, một quá khứ đen tối, đầy những cơn sóng dữ dội, tất cả khiến anh khi còn học cấp 3 không muốn thích chị, luôn mở miệng bảo chị “cút”,.. nhưng tất cả những điều đó không ngăn cản được anh chú ý đến chị…

Có lẽ là định mệnh, mà trước đó Phùng Thanh đã gặp bạn học Giang của chúng ta. Giang Tấn chính là chàng thiếu niên kì lạ năm ấy, chàng thiếu niên đeo mặt nạ, chàng thiếu niên đẹp trai năm tay cô chạy vào rừng cây trong đêm trăng.

Rồi khi Triệu Phùng Thanh một lần nữa chạm mặt anh nhưng khi đó không bị ngăn cách bởi lớp mặt nạ nào nữa, cô nàng đã mê luyến anh và dốc lòng theo đuổi. Trước những nụ cười đầy quyến rũ, những món quá và tình cảm rực rỡ của Triệu Phùng Thanh, dù thường lạnh lùng, xua đuổi khinh ghét cô nhưng có lẽ trong những năm tháng thanh xuân ấy, anh có lẽ đã rất ấn tượng với cô gái mang tên Phùng Thanh… Một cô nàng vô cùng quyến rũ, lại thêm cặp chân dài miên man, trắng, thẳng tắp, đến đầu gối cũng đẹp. Cô chính là cô gái trong giấc mộng của anh, cô ai khiến anh tràn đầy mâu thuẫn, là cô gái trong bức hình anh cất giấu như báu vật kẹp trong cuốn sách “The Birth of Tragedy” của Nietzsche. Chính vì tâm lý u ám, vì sự mâu thuẫn mà anh đã gây tổn thương cho Triệu Phùng Thanh, khiến cô không còn thích anh nữa.

Cứ ngỡ rằng xa nhau mười hai năm, họ sẽ trở thành những kẻ lướt qua nhau nhưng ngược lại trong trái tim họ vẫn luôn cất giữ hình bóng của đối phương. Nếu Triệu Phùng Thanh không thể quên được chàng thiên niên ngỗ ngược năm ấy, người bạn trai cũ trong ảo tưởng với kĩ thuật siêu nát thì Giang Tấn luôn yêu cầu bạn gái của mình chân phải đẹp nhưng thực tế chưa có đôi chân nào đẹp bằng đôi chân của cô nàng trong kí ức. Rồi bằng một cách hết sức ngẫu nhiên họ gặp lại nhau. Nhờ CV xin việc cô tình cờ nộp vào công ty anh mà anh chỉ một cái liếc mắt đã nhận ra cô nàng quyến rũ nào đó, rồi sự nhầm lẫn mà vô tình lại gặp nhau để xem mắt, anh đã gặp được người con gái y như trong giấc mộng của anh, nhờ Khổng Đạt Minh,… Mọi thứ đã khiến anh nhận ra rằng anh muốn theo đuổi cô và anh đã làm thế. Bằng một bản hợp đồng hai người đã trở thành người yêu, rồi cuộc sống chung đụng khiến tình cảm cứ lớn dần lên, những lớp giấy phủ lên những bí mật cũng dần bị chọc thủng.

Đó là bức thư máu của người bạn cấp 2, Đào Tuệ Tuệ, là nút thắt trong lòng Triệu Phùng Thanh. Đáng thương cho Đào Tuệ Tuệ, lúc ấy chỉ là một cô bé học cấp 2 đã phải chịu sự bắt nạt của bạn bè xung quanh, luôn nhận nhịn cố gắng học, luôn muốn được người khác quan tâm. Chẳng thể hiểu nổi những con người đó, họ lệch lạc đến mức nào mà lấy việc bắt nạt người khác là niềm vui, các đáng phê phán hơn là những người thầy người cô bỏ qua làm ngơ, vô tâm trước lời kêu cứu của học sinh, là nhà trường vô trách nhiệm. Với Phùng Thanh, ba chữ Đào Tuệ Tuệ quả là một sự hối hận, là niềm ân hận mãi về sau này…

Đào Tuệ Tuệ là một người tốt, một người lương thiện và ngây thơ. Dù có ra sao thì thật vui cô đã có một mái ấm hạnh phúc. Còn với Triệu Phùng Thanh, sự hối hận tuy là muộn màng nhưng Đào Tuệ Tuệ vẫn vui vẻ với cô, không trách móc cô, thậm chí có luôn nhớ tới và biết ơn cô vì những năm tháng cấp 2 có cô là bạn cùng bàn, có cô bảo vệ….. Ngay trong bức thư máu Đào Tuệ Tuệ viết, người con gái yếu đuối hiền lành ấy cảm thấy Phùng Thanh là một người “mặt mũi hiền lành”. Bao năm qua Phùng Thanh luôn hỏi thăm và đi tìm người bạn mà cô thấy bản thân có lỗi để nói với cô ấy lời xin lỗi chân thành nhất nhưng thật ra là vì muốn xem bạn mình sống có tốt không, có hạnh phúc không. Có lẽ cuộc gặp gỡ này càng làm tăng thêm cảm giác tội lỗi trong lòng Phùng Thanh, nhưng nó cũng là một niềm an ủi, một tin báo bình an. Vì chí ít cô cũng có thể nhìn thấy cuộc sống hạnh phúc hiện tại của Tuệ Tuệ, cũng có thể đứng trước mặt Tuệ Tuệ nói một lời xin lỗi chân thành nhất. Bởi có đôi khi không thể gặp người mình muốn gửi lời xin lỗi nhất là một nỗi đau, một sự day dứt và nuối tiếc. Song cuộc gặp gỡ này cũng giúp Phùng Thanh nhẹ nhõm hơn , bớt tội lỗi hơn bởi tảng đá trong lòng cô cũng được gỡ xuống.

Bí mật mở ra còn là vết sẹo trong lòng Triệu Phùng Thanh, vì câu nói hồi đó của Giang Tấn mà Phùng Thanh gặp trở ngại tâm lý. Căn bệnh của cô là do anh gây ra, là do anh thương tổn mà nên bởi vậy cái việc để cô mở lòng nói với anh chắc chắn là không thể, đặc biệt là với một người con gái mạnh mẽ, nội tâm và cá tính như Phùng Thanh. Giang Tấn đã chọn cách trực tiếp nhất, cũng là cách khiến anh đánh đổi tôn nghiêm của đàn ông nhận về mình căn bệnh về phương diện đó và sắp xếp khiến cô phát hiện ra để rồi cô mở lòng hơn, chia sẻ với anh. Thật hiếm có khi thấy một người đàn ông như Giang Tấn! Dù quá khứ đã để lại bao vết sẹo giữa anh và cô, đã để lại những ấn tượng xấu về một con người lạnh lùng vô tình hay một cậu thiếu niên ngỗ nghịch trong mắt mọi người thì kể từ khi anh theo đuổi lại cô, tôi đã thấy anh rất đẹp, rất tốt, anh xứng đáng là người để cô dựa dẫm. Bởi ẩn sâu bên trong nội tâm anh là thứ tình cảm đẹp đẽ và mãnh liệt, là tình yêu thầm kín và sâu sắc cứ nảy nở dần trong lòng anh từ lúc nào, mà đến khi anh phát hiện ra thì thấy thật mâu thuẫn. Người đàn ông như anh dù trong mắt người ngoài ra sao nhưng anh yêu cô thì anh đã xứng đáng là bến đỗ bình yên bao bọc che chở cô cả đời.

“Hắn nói trước kia là do hắn không tốt.”

“Hắn nói sau này hắn sẽ tốt với cô.”

Giang Tấn hối hận, hối hận vì đã tổn thương cô, anh đã từng bước từng bước theo đuổi, từng chút yêu thương, mong muốn nâng niu trân trọng cô, anh hứa, một lời hứa xuất phát từ tận sâu trong trái tim là sẽ yêu thương cô. Dù “ăn thịt” cô nhưng anh vẫn rất để ý đến cảm nhận của cô, đã có bao lần anh hỏi “Có đau không em ..Còn đau không em”. Anh đã rất nhẹ nhàng, rất chậm rãi, nhận bởi lẽ lần đầu tiên anh đã để lại một vết sẹo, một nỗi đau khó quên biến thành nỗi ám ảnh, bóng ma tâm lý nên anh muốn thay đổi, muốn cô cảm nhận được từng chút hạnh phúc, làm mờ đi cái vết sẹo kia….Anh muốn yêu thương, nâng niu người con gái ấy, người con gái mang tên Triệu Phùng Thanh, người con gái nằm sâu trong tim anh, người con gái mang đến cho anh những mâu thuẫn….

Chính vì thế mà con sói Giang Tấn thả lưới từng chút lừa bắt Tiểu Hồ Ly – Triệu Phùng Thanh nhét vào nhà để ” bảo vệ con hồ ly ngốc nghếch này mãi mãi , không thể để người khác lừa đi được ” . Và không chỉ có Phùng Thanh sa lưới mà chú sói xám Giang Tấn cũng rơi vào cái hố sâu không thấy đáy mang tên Triệu Phùng Thanh không thoát ra được , cứ chìm đắm vào trong đó. Dần dần Giang Tấn trở nên “nghiện” Triệu Phùng Thanh, cái nghiện ở đây nó mang chút gì đó u ám, dù chưa đến mức “điên cuồng độc chiếm” nhưng vẫn có cảm giác anh không thể thoát ra khỏi cô nữa, muốn trói cô lại bên mình, muốn mọi thứ về cô, và muốn cả đứa con của anh và cô.

Khoảng thời gian sống chung ngọt ngào đầy thú vị ấy, Giang Tấn đã yêu chiều Phùng Thanh biết bao. Không ít lần Giang Tấn ghen, không cho chị ngắm trai đẹp, rồi phối hợp cùng cô đánh bay tiểu tam, gọi cô là “Nữ Vương Đại Nhân”, những màn xuống nước dỗ ngọt cưng chiều cô,…Ấn tượng nhất chắc là bạn học Giang mắc bệnh chân khống, mê cặp chân dài miên man của Triệu Phùng Thanh. Với anh, cặp chân ấy là đẹp vô song. Còn cả lần nói Trịnh Dao đầu gối xấu không thể làm bạn gái anh. Phì cười là khi Phùng Thanh hay gãi cắm anh, rồi lúc tiếng “Nữ Vương Đại Nhân” và còn cả sự mê tín của anh khi nhất định không chịu mua giày cho cô vì sợ bị cô đá…

“Triệu Phùng Thanh, em nhớ cho kỹ, anh là của em chỉ của mình em thôi.”

Thế nhưng cái gì đến cuối cùng sẽ đến, bản hợp đồng giữa hai người đã đến lúc kết thúc. Bản hợp đồng đó anh tạo ra cũng là muốn có cơ hội ở bên cô, nhưng nó cũng giống con dao hai lưỡi, khiến cô có chút lo được lo mất, mới mâu thuẫn phân vân không dám tiếp tục dây dưa với anh.

Lại nói về Giang Tấn, một tuổi thơ đau lòng khiến anh không biết cách đối xử thật lòng với một người bởi chẳng ai dạy anh. Nhưng có lẽ gặp Triệu Phùng Thanh đã là một bước ngoặt tạo nên sự khác biệt với anh, anh vốn thích tự do nhưng khi sống chung với Triệu Phùng Thanh dù mất đi tự do anh lại thấy hạnh phúc. Cũng có lẽ vì tất cả những gì hạnh phúc tuyệt vời ấy mà anh muốn “chiếm trọn được trái tim cô, khiến cô ngoan ngoãn, ở bên cạnh hắn cả đời này”. Anh ngỏ ý muốn gia hạn hợp đồng để biểu hiện cái khát vọng ấy, anh vồ vập cuống cuồng, anh tự ti, hung hãn…tất cả vì anh sợ mất đi cô, “nữ vương của anh”, người con gái anh yêu.

“Triệu Phùng Thanh, là anh có lỗi với em.”

Có lẽ đó là lời hối hận suốt bao năm qua, là lời xin lỗi Giang Tấn nợ cô, là sự hối tiếc khi đã bỏ lại cô mười hai năm, để lỡ nhau một quãng dài. Triệu Phùng Thanh dũng cảm, quyết liệt dám theo đuổi tình yêu, dám nói lên tình yêu ấy nhưng Giang Tấn tự nhận mình không dũng cảm cũng là chưa chắc bởi lẽ nếu không dũng cảm sao anh dám đánh cuộc dám tính kế cô, tin rằng cô sẽ sập bẫy…..

“Triệu Phùng Thanh, anh rất thích ở cạnh em. Thích đến mức cả đời này chỉ muốn ở bên em.”

Chính vì thế âm mưu cưới vợ về nhà được tiến hành!

Anh chơi lớn thật “được ăn cả ngã về không”! Có lẽ là anh đã không còn cách nào khác để có thể rút ngắn được quãng thời gian bỏ lỡ nhau nên đã dùng cách này bởi anh thực sự muốn bên cô cả đời, một đời bình an. Anh tự nói đó là lần cuối cùng anh lừa cô, một vụ tính kế lớn, lừa nửa đời hạnh phúc nắm tay cô. Anh sẽ học cô cách đối xử thật lòng, sẽ đối xử tốt và nuông chiều cô hồ ly ngốc nghếch!

Để ở bên người con gái ấy anh chấp nhận làm việc người ta nghĩ là điên rồ, biến mình thành kẻ không xu dính túi. Anh sẵn sàng sống “dựa dẫm” vào Triệu Phùng Thanh, sẵn sàng buông bỏ cái tôn nghiêm của người đàn ông để dỗ cô vui,… Mọi thứ tưởng như chẳng có gì vậy mà lại cảm động, ấm áp đến không ngờ. Cũng nhờ chuyện này mà Triệu Phùng Thanh và Giang Tấn đã gỡ bỏ được nút thắt suốt bao năm.

“Chính là nhờ anh ấy mà thanh xuân của em trở nên rực rỡ…”

Dù anh đã để lại nỗi đau không thể xóa mờ trong lòng cô nhưng cô vẫn chưa bao giờ hối hận vì yêu anh. Ban đầu Triệu Phùng Thanh muốn ở bên anh vui vẻ nửa năm để về sau có thể tự hào kể lại về người đàn ông tuyệt vời đáng tự hào ấy và cô luôn mong anh vui vẻ bình an. Trước ngưỡng cửa của sự mất mát con người sẽ kích thích tình cảm ẩn sâu trong người họ. Triệu Phùng Thanh đã dám nói lại những tình cảm ấy đã yêu và không hối hận. Triệu Phùng Thanh lo lắng cho Giang Tấn biết bao, băn khoăn, trăn trở, suy tư. Cô đã qua cái tuổi thanh xuân nhiệt huyết điên cuồng theo đuổi chàng trai lạnh lùng ấy, giờ cô là một người phụ nữ ba hai tuổi , một người đã từng tổn thương một lần và những gì ấn tượng về mối tình đầu vẫn luôn quanh quẩn ám ảnh trong tâm trí cô. Cô gần như không dám tin Giang Tấn thích mình bởi lẽ từng thất bại một lần nên không dám chắc lần thứ hai có thể đứng dậy được nữa. Nhưng dẫu vậy cô vẫn là một người con gái ngốc nghếch dũng cảm vẫn lao và làn mưa gọi anh lại vẫn muốn được sống hạnh phúc với người đàn ông cô yêu nhất, duy nhất, yêu đến khắc cốt ghi tâm. Không có gì là tồn tại mãi mãi, cuộc đời đã ngắn ngủi hãy cứ sống hạnh phúc đi

“Bây giờ anh còn muốn ở cạnh em nữa không ?”

“Thích”.

“Anh đã nói, anh thích ở bên em.” (…) ”Cả đời.”

Tình yêu giữa hai người cuối cùng đã đến ngày kết trái . Tình yêu là một thứ kì lạ không hẳn lúc nào cũng có lý do, đôi khi chỉ là một cái liếc mắt nhưng đã nhận định muốn bên người kia cả đời. Cô yêu anh chỉ là vì cô yêu anh mà thôi. Anh muốn bên cô chỉ vì anh thích ở bên cô hết quãng đời còn lại.

“Triệu Phùng Thanh, anh yêu em. Từ lâu lắm rồi”

Với Triệu Phùng Thanh, Giang Tấn đã từng tổn thương cô sâu đậm, để lại một vết sẹo trong tim, nên khi mới bắt đầu cô có chút bi quan,không tin vào lời yêu của anh, tin rằng không có gì là mãi mãi. Hiểu được đó Giang Tấn đã làm rất đúng, đã để cô khám phá ra quá khứ của anh, khám phá ra tình yêu của anh đối với cô

“Cảm ơn ông trời, cảm ơn vận mệnh, đã cho thiếp gặp chàng.”

Sự dịu dàng của Giang Tấn chỉ dành cho Triệu Phùng Thah, băng đá ngàn năm trước chân tình, trước người con gái yêu thương thì rồi cũng tan chảy. Ấn tượng là khi Giang Tấn dịu dàng quá, dỗ dành an ủi Triệu Phùng Thanh khi cô nhớ đến Đào Tuệ Tuệ, là khi anh không hỏi gì cả mà chỉ ôm cô vào lòng…

“Có thể thay đổi chính mình, chỉ có bản thân bạn”

Giang Tấn từ một người lạnh lùng chẳng biết yêu thương là gì trở thành một người đàn ông dịu dàng, ấm áp, luôn nở nụ cười đẹp đẽ, luôn cưng chiều nâng niu người con gái của anh – Triệu Phùng Thanh.

Câu chuyện đã khép lại với một cái kết trọn vẹn và viên mãn. Hai người cuối cùng cũng kết hôn, dù quá trình có hơi “gian nan” và anh Tấn vẫn cần dùng “chút mưu mẹo” . Cuộc sống của hai người sẽ vẫn tiếp tục, sẽ không tránh khỏi những lúc giận dỗi, cãi vã nhưng tin rằng bằng tình yêu của mình mọi chuyện đều sẽ ổn thỏa thôi. Chúc cho Giang Tấn – Triệu Phùng Thanh sẽ luôn hạnh phúc, đầu bạc răng long, sớm sinh bảo bảo

Tình yêu của Triệu Phùng Thanh và Giang Tấn đến với tôi chỉ trong vòng bốn tháng ngắn ngủi nhưng đây chắc chắn là một bộ truyện để lại nhiều ấn tượng sâu sắc. Một bộ truyện khiến tôi hiểu sâu sắc hơn về hai tệ nạn đáng sợ, đầu tiên là bạo lực học đường xảy ra trên người nhân vật Đào Tuệ Tuệ và tệ nạn ấu dâm xảy ra trong tuổi thơ của Giang Tấn. Với cá nhân tôi, bộ truyện này là bộ truyện khá thực tế, không quá khoa trương hay ảo diệu, các nhân vật đều có những khuyết điểm chứ không hề hoàn mĩ.

Cuối cùng là lời cảm ơn đến Giá Oản Chúc, cảm ơn đã viết nên bộ truyện này và đặc biệt là chị Phương, chị Mộc editor của bộ truyện cùng các betaers đã gửi đến độc giả những chương truyện đầy tâm huyết và cảm xúc. Chúc mọi người sức khỏe, niềm vui và lời hứa sẽ luôn đồng hành cùng mọi người trong những bộ truyện tiếp theo.