Phi tuyết là ai


“Một đời này ta sẽ có mấy lần mười năm?”

Cuộc đời mình đã trải qua ba cái lần mười năm và thế là đủ.

Đây là quá trình mười năm lần thứ ba trong cuộc đời, vẫn phương châm: Không có trải nghiệm, tuổi trẻ không đáng một xu

2011 – 2012

Tốt nghiệp chuyên ngành Marketing – Truyền thông – Quảng cáo mà không có nổi một tấm hình kỉ niệm.

Tự thưởng cho bản thân chuyến “xuất ngoại” đầu tiên: du lịch Cambodia – Thái Lan [bằng đường bộ] 2011

Về quê Bảo Lộc mở shop thời trang đầu tiên bằng tiền vay ba mẹ 150 triệu, ngây thơ định bụng sẽ hồi vốn sau 3 tháng nhưng rốt cục mất tới 3 lần 6 là 18 tháng mới hồi vốn xong.

2013

Công việc kinh doanh thuận lợi, mở thêm shop thời trang thứ hai rồi lại ham vui mở thêm một shop đồ lưu niệm [hai shop này sau đó sang lại cho hai chị em gái làm rất ổn].

Tự thưởng tiếp cho bản thân một chuyến du lịch tự túc Singapore – Malaysia cùng cậu bạn thân.

Cuối năm 2013 biến cố siêu to khổng lồ đầu tiên trong cuộc sống.

Cùng một lúc bị mất gần như tất cả mọi thứ: không chỉ mất tình, mất tiền [bởi cùng một người], mà còn có nguy cơ mất luôn cả công việc kinh doanh và cuộc sống tự do quen thuộc bấy lâu. Về nhà ba mẹ ở một tuần thì cũng khóc suốt một tuần không nghỉ. Cảm thấy bản thân không thể sống như thế này được nên đứng dậy chùi nước mũi, gạt nước mắt, quyết tâm làm lại từ đầu.

Mở lại shop thời trang ở vị trí rất đẹp mùa cuối năm, cô chủ độc thân vui tính mà lại chuyên bán thời trang nam thành ra các anh em ra vào nườm nượp, tiền vào đều đặn giúp chữa lành mọi sầu đau mà mới tháng trước còn tưởng mình tận số. hê hê.

Không còn bận yêu nên có nhiều thời gian để đọc sách, đọc nhiều nhất về các sách kinh doanh, selfhelp, phát triển bản thân, kĩ năng.

2014

Công việc hết sức thuận lợi, mở rộng việc kinh doanh thành 3 shop thời trang liền kề.

Khi thấy đu đủ với thời trang thì ham vui dồn tiền tiết kiệm khoảng 500 triệu đầu tư một quán cafe xinh xắn đầy hoa, vị trí đắc địa ngay góc bờ hồ xanh mát rượi của Bảo Lộc, đặt tên quán là Mon Amour do thích bài hát ấy.

Mở thêm một khu chợ mini cho nhiều bạn trẻ cùng đăng kí gian hàng, mục tiêu tạo thu nhập thụ động từ khu chợ này và quán cafe.

Làm shop hồi ấy không bán online nên có khá nhiều thời gian rảnh, thời gian rảnh này lại đọc sách, suy ngẫm, học khiêu vũ, tập gym, nấu ăn, pha chế… nói chung lối sống siêu tích cực và lành mạnh.

Khi đọc đủ nhiều, quan sát đủ nhiều, trải nghiệm cuộc sống thông qua công việc kinh doanh và du lịch cũng đủ nhiều, mình bắt đầu viết. Bài viết đầu tiên là nhân dịp kỉ niệm tuổi 24, mình viết bài “tôi hài lòng với cuộc sống toàn tiếng cười chê” và đăng lên diễn đàn Triết Học Đường Phố rất là hot lúc ấy.

Bài viết đầu tiên gây tiếng vang tốt bất ngờ vì văn phong mình gần gũi dễ đọc, không quá triết lý nhưng đầy những ví dụ cụ thể và câu chuyện thực tế, hơn nữa lại đánh trúng tâm lý mọi người đang muốn thoát ra khỏi tư duy cũ về một cuộc sống an nhàn ổn định.

Nhờ cú hích này mà mình có đà viết liên tụ và lên bài đều đặn trong suốt 6 tháng sau đó đến nỗi trở thành một trong số cây viết được yêu thích nhất và những bài đăng liên tục được lọt top bài nổi bật, ấn tượng trên diễn đàn vốn có hàng trăm ngàn người đọc. Nhiều bài viết được đăng và chia sẻ rộng rãi trên nhiều diễn dàn và trang web uy tín khác như Góc nhìn Alan, cafebiz khiến nhiều bạn độc giả biết tới mình hơn.

Mình nhận được nhiều thư từ, quà tặng và cả những lời mời ghé thăm của các bạn độc giả khắp cả nước, tất nhiên do có điều kiện tiền bạc và thời gian nữa nên mình cũng tranh thủ du lịch khá nhiều, từ miền tây đến miền đông, nam ra bắc.

Tìm mua được miếng đất đầu tiên ngay trong phố với giá rất rẻ – chỉ 150 triệu – sau khi xem và hỏi giá khoảng 3572408 miếng đất khác đều quá khả năng. Hồi ấy mà không ham vui đầu tư quán cafe mà để tiền mua đất hết thì giờ thành đại cmn gia rồi huhu. Nghĩ đến lại tiếc, giá đất sau 5 năm tăng 10 lần là ít.

Tổng kết năm 2014: một miếng đất, 4 cửa tiệm kinh doanh, nhiều bài viết tạo nên ‘tên tuổi’ Phi Tuyết.

2015

Bắt đầu thích nghiệp viết lách hơn nghiệp kinh doanh.

Địa bàn du lịch chuyển từ gần ra xa, xa tới tây bắc và từ đất liền ra các đảo: Nam Du, Bình Ba, Côn Đảo, Phú Quốc.

Được nhiều bạn độc giả tới tận Bảo Lộc thăm chơi và tặng những cuốn sách tâm linh thay đổi cuộc đời: Hành trình về phương Đông [cuốn mồi], Chúng ta thoát thai từ đâu, Đối thoại với Thượng đế, sách Osho, tiêu biểu cuốn Tình yêu – Tự do – Một mình, bộ sách pdf tiếng Anh siêu to khổng lồ Osho’s life and teaching. Cuộc đời từ các bài viết cho đến phong cách sống đều ngã dần sang hướng tâm linh [hướng truy tìm chân lý, tự do và giải thoát]. Nói chung đây là thời điểm bắt đầu của cuộc cách mạng tâm linh trong cuộc sống và các trải nghiệm cũng dần theo hướng ấy: tiền bạc vật chất ít trở nên quan trọng hơn, các mục tiêu trong kinh doanh không còn hấp dẫn, giới hạn số lượng bạn bè và các mối quan hệ, bắt đầu thể hiện chính kiến một cách hơi cực đoan, hoặc hơi dũng cảm, như ngừng đi nhà thờ và các hoạt động tôn giáo trước đây, đề cao việc yêu bản thân hơn mọi thứ.

Trải nghiệm tình yêu tâm linh đầu tiên với Quân, thực hành mọi điều mình đã đọc về một tình yêu thì nên như thế nào và thành công mỹ mãn. Anh chàng trao chiếc nhẫn truyền thống của gia đình cho mình sau một tuần hẹn hò và hẹn nhau ngày tái ngộ ở bên Mỹ vì anh chàng đang du học bên đó.

Mình làm các thể loại thủ tục để xin visa nhưng… rớt, dù về mặt lý trí thì có buồn nhưng sâu bên trong lại cảm thấy rất nhẹ gánh, mình không còn là người mộng mơ hay tham vọng về giấc mơ Mỹ nữa. Rớt visa, chuyện tình cảm trụ thêm được 6 tháng rồi cũng kết thúc vì mình biết nó sẽ không tới đâu cả. Mình đã trải nghiệm đủ việc hẹn hò với “chàng trai tuyệt vời nhất” nên trong lòng tuyệt nhiên không nuối tiếc gì, dù giờ vẫn còn yêu anh chàng một tình yêu đơn thuần trong sáng và vô điều kiện.

Căn nhà thuê xinh xắn nhưng đầy ắp kỉ niệm đau lòng nên không muốn ở nữa. Bắt đầu tự nghiên cứu thiết kế và tìm thợ xây nhà trên mảnh đất mua năm ngoái, tổng chi phí xây nhà là 80 triệu, diện tích khoảng 30m2 trên miếng đất 60m2, còn lại là vườn.

Có nhà ổn định thì bản thân bắt đầu một lối sống khác: trồng hoa trồng cỏ, sưu tầm đồ nội thất, đi tập gym, nghiên cứu decor nhà cửa, nghiên cứu các phương pháp học Anh Văn, đọc sách về các chủ đề khó nhằn hơn như tâm lý học, khoa học, triết học.

Bắt đầu những bài dịch sách đầu tiên về Cuộc đời của Osho từ tiếng Anh sang tiếng Việt khi tiếng Anh của bản thân còn rất lờ mờ, nếu không muốn nói là dở tệ.

Việc chuyển từ tập gym sang yoga cũng là một bước chuyển quan trọng hàng đầu trong đời vì yoga đã mang mình tới thiền, mà thiền là ‘thứ phép thuật’ biến đổi cuộc đời người ta nhiều hơn, sâu hơn tất thảy.

Sinh nhật 2015 của mình ở trong một rừng thông Đà Lạt, ngồi thiền cả ngày cùng người anh mà mình gọi là ‘sư phụ’.

2016: Nghỉ hưu lần đầu

Ý định nghỉ hưu tới khi mình bắt đầu nhận ra sự vô nghĩa của tiền bạc và công việc, của danh tiếng lẫn ý nghĩa cuộc đời.

Công việc kinh doanh dậm chân tại chỗ, thậm chí có phần đi xuống do bản thân không còn động lực và hứng thú nữa. Càng đi sâu vào tâm linh tìm tự do thì người ta càng có xu hướng vứt bỏ những thứ khiến người ta nặng gánh bên ngoài.

Mình bắt đầu “dọn dẹp” cuộc sống, bắt đầu bằng việc đóng dần các cửa hàng, chỉ giữ lại duy nhất một shop thời trang nam [Ngầu’s store] làm nguồn thu nhập thụ động và nhờ cô em gái quản lý giúp để bản thân rảnh rang “nghỉ hưu”.

Những ngày nghỉ hưu này công việc mỗi ngày của mình chỉ là đọc sách, dịch sách, chăm sóc khu vườn cỏ xanh, tập yoga, nấu ăn, cảm hứng thì viết và đăng lên phituyet.com [Trang này lập năm 2015 để lưu trữ những bài viết của bản thân sau khi THĐP đóng cửa].

Năm này đi du lịch nhiều với mấy cô bạn thân thay vì luôn đi một mình như trước đây.

Việc tự dịch sách đã khiến trình độ tiếng Anh của bản thân lên cao bất ngờ [đặc biệt khả năng nhắn tin tiếng Anh] nên mình bắt đầu tìm cách làm quen và gặp gỡ với những người bạn nước ngoài. Vì rành nên mình có điều kiện đi thăm họ hoặc mời họ đến nhà chơi [nếu thấy họ đủ thú vị] – một thế giới khác mở ra từ đây đưa bản thân mình “vượt biên giới” thông qua những cuộc gặp gỡ và trò chuyện với bạn bè đủ mọi quốc tịch. Trình độ giao tiếp tiếng Anh có khởi sắc nhưng cũng chưa được xem là tốt.

Sinh nhật 2016 của mình diễn ra trên bãi biển Kokrong thuộc cambodia cùng mấy cô bạn thân.

2017

Chán cảnh nghỉ hưu, gặp và quen nhiều người bạn nước ngoài thì tư duy và cơ hội cũng mở ra, mình bắt đầu vươn ra thế giới.

Cú vươn đầu tiên là tự mình mua một tour du lịch Sing-Malay-Indo và có rất nhiều kỉ niệm cực thú vị tại đây mà thôi khỏi kể đi chứ hết giờ.

Cú vươn thứ hai là hẹn hò Ben – một anh chàng người Pháp trong hai tháng và quyết định chấm dứt khi phát hiện ra người nước ngoài cũng này nọ, cũng sống ảo vờ lờ ra, cũng lôi thôi chứ không luôn thật thà, tư duy rộng mở, lành mạnh và tuyệt vời như mình tưởng. Cơ mà phải công nhận Ben nó đẹp trai và giỏi nữa, tiếc là cỏ dại weedie weedie đã đốt đời nó cùng mọi tiềm năng của nó ra tro cả.

Cú vươn thứ ba là việc mình tìm thấy thông tin và tham gia một cuộc thi viết cùng mấy cuộc phỏng vấn tiếng Anh để rồi may mắn giành một vé đi Phillipines dự hội nghị về tự do ngôn luận do một tổ chức NGO quốc tế tổ chức – được chi trả mọi chi phí, ở khách sạn bốn sao và thăm nhiều nơi loanh quanh khu Makati.

Sinh nhật 2017 của mình ở Makati, Manila cũng nhiều drama không kém với những người bạn mới bên ấy.

Sau chuyến hội nghị, mình tự đi du lịch loanh quanh Makati thì quen Andre – cô gái người Phil xinh đẹp, nó rủ mình đi đảo Mindoro chơi, mình ừ và để cho nó sắp xếp mọi thứ.

Tại Mindoro mình gặp Mark – anh chàng người Úc hơn mình cả đống tuổi và bị anh ta “theo đuổi” một cách mặt dày lì lợm đến nỗi mình cũng ừ cho đỡ phiền. Câu chuyện đã kể trong phituyet.com với tựa đề “kẻ nghiện ôm” ai rảnh thì đọc cho zui. Mối tình tưởng cho đỡ phiền vài ngày ai dè kéo dài gần 2 năm.

Sau chuyến đi, mình về nước thì nhận được lời mời xuất bản sách, Alpha book liên hệ đề nghị mình xuất bản những bài viết trước đây. Ban đầu mình nhận lời, xong rồi lúc đọc lại bản thảo thì mình từ chối vì cảm thấy những bài ấy không còn là mình hiện tại nữa, anh chàng biên tập B.N đã phải thuyết phục mình khá nhiều cho tới khi mình đồng ý và cuốn ‘Sống như ngày mai sẽ chết” chính thức được kí hợp đồng.

Sau hội nghị ở Philipines, mình gây được ấn tượng tốt nên nhận được lời mời sang đó sống và làm việc 6 tháng. Mình khoái quá đồng ý, thu xếp việc kinh doanh và nhà cửa rồi lên đường. Nhưng sang được 2 tháng thì mình nhận ra công việc và lối sống bên đó không hợp với mình, mình xin rút lui và được đồng ý.

Suốt khoảng thời gian làm việc bên Phil mình gặp lại và hẹn hò chính thức với Mark – anh chàng là dân du hành chuyên nghiệp và làm việc freelancer lại cực yêu thích du lịch cho nên cuối tuần nào mà mình được nghỉ làm hay các kì nghỉ lễ thì ảnh cũng sắp xếp dẫn mình đi du lịch loanh quanh các thành phố lớn của Philippines. Khi mình nghỉ làm hẳn thì hai đứa có điều kiện đi du lịch xa hơn ra các đảo lớn mà giờ mình cũng chả nhớ nổi tên để mà kể: Boracay, Palawan, Coron… nói chung những nơi nổi tiếng của bên ấy thì mình đều đã đi và cả những đảo nhỏ không nổi tiếng nữa. Tụi mình du lịch mấy tháng cùng nhau xong thì về lại Việt Nam.

Tiếng Anh giao tiếp của mình lên tầm mới là nhờ Mark, anh chàng cực kì hài hước, nói chuyện lôi cuốn lại vô cùng tò mò và ghen tuông. Cái gì cũng hỏi cũng thắc mắc, rồi bắt mình kể chuyện này giải thích nọ, thành ra hẹn hò nói chuyện với nhau 3 tháng mà trình tiếng Anh của mình cũng nhân lên theo cấp số 3. Biết ơn vô cùng!

2018

Về Việt Nam, Mark hết hồn khi nhận ra mình có nhà, có công việc kinh doanh, nói chung có mọi thứ chứ không chỉ “khố rách áo ôm” thất nghiệp và nghèo như anh chàng tưởng.

Tụi mình lại đi du lịch cùng nhau khá nhiều nơi ở Việt Nam.

Mình sửa sang căn nhà đang ở và may mắn mua thêm được miếng đất thứ hai trong phố, cũng ngay trung tâm và cũng với cái giá rất hời.

Mình dành khá nhiều thời gian cho công việc kinh doanh mùa cuối năm và cho viết lách đến nỗi chàng ta giận, bỏ về Úc, kêu sẽ không quay lại nữa.

Vậy mà về Úc được hai tháng thì mặt dày tự quay lại VN nhưng lần này anh chàng muốn sống ở Sài Gòn và đi làm chứ không muốn ngồi ở nhà mình chơi không.

Tiện thể khi ấy mình tham gia cuộc thi viết trên Triết học tuổi trẻ 3 tháng thì cả 3 tháng đều giành giải nhất và được học bổng khoá học IELTS ở Sài Gòn, thế là mình cũng xuống Sài Gòn để học AV đúng lúc Mark trở lại. Hai tụi mình thuê một căn trên AirB&B ngay trung tâm quận 1 để mình đi học, ảnh đi làm.

Anh chàng khá có duyên nên không chỉ đi dạy cho các trung tâm tiếng Anh ở SG mà còn được mời dạy cho cả trường đại học nữa, hình như đại học Ngoại thương hay gì bên Bình Thạnh, anh chàng là giáo viên nước ngoài đầu tiên dạy chương trình Anh ngữ này, mình là người chuẩn bị cho anh chàng từ ngày phỏng vấn đến ngày đi dạy đầu tiên, bàn về giáo trình, trang phục và đủ mọi thứ, cũng vui.

Mình sống ở SG chỉ đi học AV ba tối một tuần thì rảnh quá nên đi tìm chỗ tập yoga, tập yoga và học AV mà vẫn rảnh nữa nên đăng kí học một khoá lấy bằng giáo viên yoga quốc tế. Khúc này mình bán xe máy AB cho anh hai [chiếc xe vố là quà tốt nghiệp ba mẹ mua cho] để lấy tiền đi học bằng giáo viên yoga nè, vì xe không dùng tới cũng phí. Mình muốn lấy bằng yoga để lỡ mai sau có muốn ra nước ngoài sống thì cũng có việc mà làm, với lại mình cũng có năng khiếu yoga nữa.

Lấy xong bằng yoga, kết thúc khoá học IELTS cũng là lúc Mark hết hợp đồng làm việc, hai đứa tính đi Thái Lan sống vài tháng thì mình nhận được lời mời phỏng vấn làm việc cho một dự án phim quốc tế, đứng đầu dự án là vị đạo diễn nổi tiếng Trần Anh Hùng.

Tụi mình bàn bạc xong thì quyết định chỉ đi Thái chơi một tuần thôi, rồi Mark ở lại chơi thêm còn mình về nhận việc do công việc quá thú vị, lương cao, chỗ làm việc đẹp, đồng nghiệp và sếp siêu cool, nói tóm lại là công việc trong mơ đối với tất cả mọi người.

Mình nhận việc, sống cuộc đời của một “cư dân thành thị” chính hiệu, thuê một phòng trong căn nhà của một anh Tarot Reader, ngày ngày mặc đồ đẹp đi làm, nhận lương ngàn đô và nhất là môi trường làm việc hoàn hảo. Sếp tạo điều kiện cho team học biết bao nhiêu khoá học về điện ảnh và tham gia rất nhiều chương trình, dự án nghệ thuật, gặp gỡ và trò chuyện với các chuyên gia về mọi lĩnh vực nghệ thuật nữa.

Cuốn sách đầu tay lọt top bestseller, mình có đủ nguyên liệu để viết và ra mắt thêm 3 cuốn sách: Khi ta muốn ta sẽ tìm cách, khi không muốn ta tìm lý do [Gu Books]; Tại sao chúng ta không hạnh phúc? [Alpha Books];  Nghĩ khác để sống khác [Saigon Books]

Vì lúc ấy sống ở Sài Gòn luôn nên cũng tiện để mình nhận nhiều lời mời tham gia talkshow, sự kiện, phỏng vấn báo online, quay hình phỏng vấn video youtube, talk ở nơi serious như trong toà Bitexco hay trường đại học, thậm chí cả thu âm FM cũng chơi nữa. Nói chung là tham gia truyền thông trên mọi mặt trận.

Mình khởi lên mong muốn làm diễn giả thay vì chỉ nhà văn [dù sách mình viết không phải văn].

Cuối năm này nhiều sự kiện xảy ra như chia tay Mark, anh chàng về lại Úc và hai bên không hẹn ngày gặp lại. Mình hết hợp đồng làm việc và tính chuyện về lại Bảo Lộc.

2019

Sự kiện cuối cùng mình tham gia ở SG trước khi về Bảo Lộc là một sự kiện cho sinh viên, thuộc chương trình đào tạo một nhóm sinh viên ưu tú giành được học bổng. Mình được chương trình mời làm diễn giả và cho đỡ… buồn mình đã rủ một người bạn khác là anh Justin cùng tham gia vì ảnh cũng là diễn giả. Có lẽ ảnh là người bạn nước ngoài duy nhất trong list cũng làm công việc đào tạo và diễn giả.

Sau một tuần gặp gỡ bàn công việc hết sức ăn ý thì sau khi xong việc, thay vì chuyển về Bảo Lộc mình lại chuyển mẹ qua nhà Justin luôn và hai đứa hẹn hò nhau từ ấy. Justin cũng bằng tuổi Mark, thậm chí còn cùng tháng sinh. Anh ấy người Mỹ gốc Do Thái, diễn giả và chuyên gia NLP, có thể coi như nhà đầu tư chứng khoán và cả vận động viên thể thao nữa. Anh ấy tương đồng với mình không chỉ về

Justin là tình yêu tâm linh lớn nhất đời mình, là biến cố lớn nhất nữa.

Tình yêu tâm linh cứ tưởng là thứ duyên tiền định ngọt ngào say đắm nhưng hoá ra cũng là thứ tình yêu sẽ bẻ nát bản ngã của bạn ra tan bành, nát bấy.

Anh ấy thuyết phục mình dọn qua ở cùng rồi thuê một căn hộ cao cấp ở Masteri Thảo Điền và hai đứa sống một cuộc sống tuyệt vời như chỉ có trong mơ.

Tụi mình làm rất nhiều việc cùng nhau, cùng lập công ty, cùng đi du lịch các nước [toàn kiểu nghỉ dưỡng 5* chứ không phải kiểu tây-ba-lô như hồi mình đi cùng Mark], cùng tham gia nhiều sự kiện chuyên nghiệp lẫn hội nghị cấp quốc tế cùng nhau cho tới cả nấu ăn cùng nhau, đọc sách cùng nhau bên ly cappuccino mỗi sáng, ngắm hoàng hôn cùng nhau mỗi chiều. Mình thực sự đã sống cuộc đời trong mơ.

Có sự ủng hộ của anh ấy, mình vươn ra mọi hướng trong sự nghiệp, tha hồ thử sức làm mọi thứ mà trước đây mới chỉ trong ý tưởng. Mình tổ chức những buổi workshop đầu tiên của Học viện Phù Thuỷ [viết lách], Học viện Giả Kim [đầu tư cá nhân] workshop nào cũng thành công mỹ mãn vượt mong đợi. Công nhận phụ nữ mà có người đàn ông đúng ‘chống lưng’ thì có thể nhai đầu cả thế giới ấy chứ.

Sau thời gian dài dịch thuật và biên tập các thứ thì mình cũng tự in xong 2 cuốn đầu tiên của bộ Cuộc đời Osho là Cách mạng giải phóng trẻ em và Đứa trẻ nổi loạn, chỉ bán nội bộ nhưng sách hết veo trong một nốt nhạc, thật là diễm phúc.

Rồi thoả mong ước làm diễn giả, mình được Sun Group mời lên đỉnh Bà Nà Hill để talk trước 500 nhân viên của họ về chủ đề “Khi ta muốn ta sẽ tìm cách, khi không muốn ta tìm lý do”. Bên ấy chi trả mọi chi phí đi lại, ăn ở 5* của mình và Justin trên đỉnh Bà Nà và tiếp đón rất nồng hậu đến nỗi sau buổi talk ấy mình cảm thấy mãn nguyện, cảm thấy đã nếm được hương vị ngon nhất của công việc diễn giả và buông bỏ luôn được ham muốn theo đuổi công việc diễn giả. Mình làm mọi thứ với tâm thế trải nghiệm nên cái gì trải qua rồi thì tự dưng cũng hết ham.

Cuối buổi talk ấy Justin tự dưng còn lên sân khấu quỳ gối cầu hôn mình trước 500 khán giả nữa khiến chuyến đi thật sự như một giấc mơ. Giờ nghĩ lại vẫn thấy như trong mơ.

Sau những ngày mộng đẹp là những ngày Justin bị những cơn đau hành hạ, mình chăm sóc anh ấy trong bệnh viện nhiều hơn ở nhà. Hai đứa quyết định khi nào anh ấy khoẻ lại thì hai đứa sẽ chuyển sang Bali sống.

Anh ấy khoẻ lại, anh ấy sang Bali để sắp xếp các thứ và nhiều chuyện xảy ra và hiểu lầm, và ghen tuông và tức giận và anh ấy… không về nữa. Nói vậy cho gọn. Tụi mình ở cùng nhau hơn 9 tháng nhưng full thời gian gần như 24/7 nên nói về độ “đậm đặc” của mối quan hệ thì chẳng khác gì những cặp đôi sống cùng nhau nhiều năm.

Mình dọn đồ rời Sài Gòn về lại Bảo Lộc trong cơn mưa nước mắt của những hiểu lầm không thể giải thích, có người em Chu Chu bên cạnh giúp đưa khăn giấy lau nước mắt nước mũi.

Trái tim vỡ nát, tâm trí vỡ nát nhưng được cái là bản ngã cũng vỡ theo và đây là thành quả vĩ đại nhất cuộc đời mình tính đến lúc ấy.

Cũng mất mấy tháng mới nguôi ngoai những cơn đau, mình tham gia những chuyến trekking, trở nên thích những buổi cắm trại giữa núi rừng, mình ngồi thiền, vận động bản thân trở lại công việc viết lách, dịch thuật, hệ thống hoá quy trình tự học Anh Văn của bản thân và đặt tên Học viện Anh Ngữ Thần Chú, đóng cửa hàng kinh doanh cuối cùng, sửa chữa lại nhà cửa để cảm giác như lại có nhà mới, thử chuyển đến một nơi khác để sống và kể cả mở lòng mình ra đón nhận tình cảm của những người mới nữa. Quá trình này kể lại thì nhanh nhưng cũng mất cả nửa năm là ít.

2020 là năm đánh dấu sự trở lại của mình với công việc và cuộc đời mới

Mình dịch xong và in thêm 2 cuốn sách nữa của bộ Cuộc đời Osho, bộ sách được bạn đọc yêu thích và hiện mình đã bán hết những bộ cuối cùng.

Mình ra mắt Học viện Anh ngữ Thần Chú với cách học sáng tạo, thú vị và hiệu quả do chính mình khám phá và soạn thảo. Hiện nay bộ tài liệu đã được phát triển hoàn chỉnh và bán cho các bạn học viên cả trong lẫn ngoài nước, từ bắc vào nam, đủ mọi ngành nghề và lứa tuổi. Học viện hiện có gần 500 học viên và tuy vậy vẫn đang ở giai đoạn khởi động chứ chưa bước vào giai đoạn tăng tốc hay quảng bá nghiêm túc chút nào. Vì mình lười.

Mình lại sửa nhà thêm một lần nữa khiến căn nhà ở một mình đã rộng nay lại càng bao la. Ngoài việc tập yoga mình bắt đầu những công việc thiên về sáng tạo và nghệ thuật như vẽ, làm đồ thủ công, tự thiết kế mọi thứ từ thời trang đến đồ nội thất trong nhà.

Mình bắt đầu tìm hiểu và thích trang sức đá quý phong thuỷ một cách hơi “vung tay quá trán”.

Rồi mình nghiên cứu mày mò, sưu tầm, thiết kế, đặt hàng và nay đã sở hữu một ‘gia tài’ lên tới 700 chiếc nhẫn đá quý tinh thể [đá thô không qua mài giũa], sẵn sàng mở thương hiệu nhẫn đá quý riêng nhưng cũng chưa muốn làm, vì… lười. Có lẽ đợi đủ 1000 cái rồi sẽ bán vậy.

Mình cùng gia đình đi chơi thăm đảo Phú Quý lần đầu tiên và choáng ngợp với khung cảnh đẹp, màu xanh của biển, màu xanh của cây ăn trái và màu xanh của bầu trời ở đó nên a lê hấp, 2 tháng sau mình đã sở hữu 3 miếng đất trên đảo: một miếng là tự mua tiền túi và hai miếng là bố mẹ cho tiền mua – thay cho khoản hồi môn vì theo lời họ là đợi mình cưới thì chẳng biết đến bao giờ haha.

Các sách của mình được tái bản khá thường xuyên cũng là một điều thật vui.

Những chia sẻ và lối sống thiền của mình bằng cách nào đó hữu xạ tự nhiên hương lan toả tới nhiều người, mình nhận được nhiều thư và câu hỏi về chủ đề thiền hơn mọi chủ đề khác.

2021

Tết tây, mình cắm trại ở Đà Lạt cùng vài người bạn và cả Chu Chu, thấy người em có kĩ năng cắm trại quá ổn và khung cảnh Đà Lạt quá hữu tình nên hai chị em nghĩ chuyện mai sau mình có thể làm dịch vụ du lịch cắm trại cho những người thích “ngồi im không làm gì, đông qua xuân tới cỏ tự nó mọc lên”.

Hai chị em bắt đầu hành trình bỏ nhà đi cắm trại từ núi xuống biển, rong ruổi trên các cung đường du hành nhiều hơn ở nhà. Rồi đi các talkshow về chủ đề thiền nữa.

Mình nhận được những bức thư từ các bạn mong muốn được ‘học thiền’, học cách sống thiền, tiện có Chu Chu nên mình tổ chức những chuyến Du Thiền cho các bạn cùng lên ở với mình vài ngày, cùng sống trong khoảnh khắc hiện tại chứ mình cũng không biết dạy sao, và thế là chương trình Zu Zen – Du Thiền ra đời.

Làm Du Thiền được 4 tháng, thuê Vườn An Trú được 4 lần thì anh Quang [chủ của Vườn An Trú] ngỏ ý muốn giao lại toàn bộ khu nhà cho mình làm vì thấy mình và Chu Chu quá thích hợp với nơi đây. Mình đồng ý, thế là hai chị em chuyển từ du hành nhân, thiền nhân sang làm quản gia nhân ngày ngày bận rộn với hành tỏi, heo gà, chợ búa, quét dọn, đón khách từ khắp nơi tới farm để nghỉ dưỡng vui chơi.

Tụi mình cũng thiết kế những tour trekking, camping với nhiều trò vui cho khách trải nghiệm [như chương trình Du Thiền mini], thay cho mô hình lưu trú đơn thuần trước đây của anh chủ cũ, tưởng sẽ bớt khách lại và có nhiều thời gian để viết sách dịch sách, ai ngờ khách thích quá lại rủ nhau tới khiến cho hai chị em không ngơi tay hành tỏi với gà vịt, không có cả thời gian để nghỉ ngơi chứ đừng nói tới viết lách, dịch sách hay gì nữa cả.

Cứ hôm nào có khách thì thôi, hôm vắng khách là chị em lại dẫn nhau đi cắm trại nơi khác, đi Đà Lạt, đi Phú Quý, đi vào rừng. Team giờ có mình, Thông [Chu] với Phong và Tùng nữa – mình hay gọi các em ấy là ‘Ba cái cây’. Bốn chị em đi đâu làm gì cũng có nhau như một gia đình, vui thật sự.

Mình tổ chức workshop Học Viện Thần Chú đầu tiên ở Sài Gòn thành công tốt đẹp nhờ sự trợ giúp của Phong, mình chạy chương trình Du Thiền thành công cũng nhờ sự hỗ trợ và làm việc nhiệt tình của cả Chu, Phong và Tùng nữa. Tùng hiện là chủ của chuỗi baber shop cực kì phong cách tên Ngầu Baber, là tên của shop mình thời xưa mà em ấy vô cùng thích và ‘xin’ được lấy để đặt tên cho tiệm vì ‘Em thấy Ngầu không chỉ là cái tên, mà còn là lối sống nữa…’. Trong nhiều năm nickname mình là Ngầu vậy mà chưa bao giờ nghĩ theo hướng ấy, hay thiệt.

Rồi Du Thiền = ZU ZEN nữa, Zu giống như Chu, cậu ấy là người phụ trách mảng vui chơi và hoạt động trong các chuyến Du Thiền, còn Zen là thiền và cũng là tên thân mật của mình từ hồi 17 tuổi [thực ra hồi đó lấy tên là Jen cơ] – nhân duyên thật sự. Phong thì hiện đang phụ trách mảng pr, quản lý cho Học viện Thần Chú và cả Farm Zu Zen vì mình quá chi là lười mảng này.

Mình cũng hợp tác với người thân mua thêm được mấy miếng đất cực đẹp ngoài đảo Phú Quý, định sẽ xây dựng một ngôi làng hoặc một cộng đồng ngoài ấy nhưng trời thật biết trêu lòng người, vừa nhận được giấy tờ đất tuần trước thì tuần sau mình đi rừng phát hiện một khu vực bìa rừng cực kì đẹp, có suối, có mây và rất nhiều cây, giờ thì mình muốn bán bớt đất đảo để mua đất rừng này, cho giấc mơ về một ngôi làng trong mơ sớm thành hiện thực. Kể ra cho mọi người biết cho zui vậy thôi chứ cũng không muốn đi chi tiết làm gì.

Đấy, hôm nay là ngày mình chính thức bước qua tuổi 31, kết thúc giai đoạn mười năm cuộc đời lần thứ ba và mình cảm thấy đủ đầy, mãn nguyện vô cùng. Mình không còn cảm thấy tham hay tiếc hay sợ bất cứ gì nữa cả, cái gì đến thì đến, cái gì đi thì đi, ai ở thì ở, ai không ở thì rời.

Bản thảo cuốn ‘Cách mạng giải phóng trẻ em’ đã xong đang đọc lại; bản thảo cuốn ‘Và tôi thấy luân hồi’ cũng xong tới 70% nhưng không thể viết tiếp do thật khó để viết lại những gì đã qua, đã là quá khứ và không còn tươi mới. Đến cái tầm tuổi này, cái gì không tươi không mới, không mang tính thực tại là mình thật khó để viết ra. Hôm nay viết được nhiêu đây đã là một sự nỗ lực không ngừng, phải ‘đuổi’ hết các em ra khỏi nhà, phải ăn uống qua loa cho nhanh, phải tắt nhạc tắt điện thoại để mà tập trung viết thì mới xong được. Rồi cuốn ‘Guru nổi loạn’ là cuốn cuối trong bộ sách Cuộc đời Osho cũng mới xong 50% thì giờ lại nảy ra ý tưởng viết cuốn “Không có trải nghiệm, cuộc đời không đáng một xu” kể lại cuộc đời mình từ các sự kiện, biến cố lẫn cách thức mình đương đầu và vượt qua chúng. Toàn chuyện nhỏ bé thôi chứ chẳng có gì ghê gớm cả, nhưng mình tin nó sẽ giúp nhiều bạn mà đang loay hoay cố tìm hướng đi trong đời biết phải làm gì hoặc không nên làm gì. Lời khuyên của mình cho bạn là bất kể bạn thích làm gì, làm đi. Làm gì cũng được, làm nhiều lên khi còn có thể. Và khi làm thì làm làm hết sức vào, làm cho đến nơi đến chốn, làm đến khi thấy sự thật rằng mọi việc mình làm đều vô ích, vô dụng, vô nghĩa thì bắt đầu buông bỏ. Khi buông bỏ hết thì bạn mới nhận ra mình là ai, mình sống trên đời để làm gì, cuộc đời này rốt cục là có ý nghĩa gì. Trả lời được những câu ấy thì đời bạn sẽ… xong. Như đời mình vậy.

Bên trên là sơ sơ những việc mình làm trong 10 năm qua, còn nhiều thứ nhỏ bé lẻ tẻ mà mình không kể vì như đã nói, nếu kể sẽ lại thành một cuốn sách mất.

Đáng lẽ không viết bài này đâu nhưng hôm kia vô tình lướt báo thấy có bài viết một bạn du học sinh tổng kết “một thập kỷ” đầy ấn tượng với 1 căn nhà, 1 cuốn sách và gì gì đấy, tự dưng mình nghĩ, ủa tính ra nếu tổng kết một thập kỉ thì mình làm được ôi ối cả ra đấy chứ, thế là mình viết cái bài này, tiện thể trúng ngày sinh nhật kết thúc năm 30 tuổi.

Xem nào, tổng kết ngắn gọn nhất nha: 10 năm: mở-đóng 6 cửa hàng kinh doanh, dư 1 căn nhà vài phòng ngủ, một miếng đất phố chưa xây, vài miếng đất đảo, một tấm bằng giáo viên yoga, 8 cuốn sách, quy trình đào tạo của Ba Học Viện [viết lách, đầu tư, Anh ngữ trong đó đã có một bộ Bảo Bối hoàn chỉnh], một đống đá quý phong thuỷ chất đầy nhà, 700 chiếc nhẫn đá quý tinh thể, vài mối tình đẹp như mơ, một cơ thể gọn gàng sexy ngon nghẻ, một mái tóc dài chấm mông, một tâm trí trống rỗng almost-the-time, một trái tim dạt dào tình yêu cho tất cả và sau cùng, trùm cuối là một bản ngã tan nát.

Thứ mình tự hào hơn tất thảy sau mười năm, mà thật ra là sau cả 30 năm, ngạc nhiên không – chính là bản ngã vỡ tan nát ấy. Chính bản ngã vỡ tan nát ấy đã cho mình một cuộc sống thực sự tự do và mãn nguyện, phúc lạc và an yên.

Dầu vậy, gọi là tổng kết một thập kỷ nghe chán đời bỏ mẹ, mình thích những gì thơ hơn như câu hát của Đen Vâu trong bài “Mười năm”, xin viết lại:

“Có cánh hoa nào không tàn

Có giấc mơ nào không tan?

Hát để tâm tư vén màn

Hoà mình xuôi với mây ngàn.

Lòng mình vẫn chưa ngăn nắp

Nhìn lại buồn vui tháng năm

Cuộc đời ta sẽ có mấy lần mười năm?”

Mình đã trải qua ba lần mười năm hoàn hảo của cuộc đời và mình đã sẵn sàng để chết bất cứ lúc nào hoặc ngay lúc này!

Cảm ơn bạn đã đọc đến đây, chúc bạn cũng sẽ sống thật đẹp những lần mười năm!

Ngay lúc này Chu Chu và Phong Phong đã về tới, may mình vừa xong, tụi mình đi leo đỉnh núi Đại Bình cắm trại ngắm mây đây!!!!


Video liên quan

Chủ Đề