Tình nhân bí mật của thiếu tướng bảo bối đừng chạy wattpad

Bạn đang theo dõi truyen moi ra Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy của tác giả Diệp Phi Dạ rất hấp dẫn và lôi cuốn. Là một truyện được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện chữ online. Đọc truyện bạn đọc sẽ được dẫn dắt vào một thế giới mới lạ, những tình tiết đặc sắc, đọc truyện Ngôn Tình này để trải nghiệm và cảm nhận bạn nhé.

"Dưới tình huống bình thường, phụ nữ đều là thứ đồ dùng miễn phí cho đàn ông, có điều chỉ cần anh đồng ý với tôi năm việc, tôi sẽ đáp ứng..."

"Dĩ nhiên, bởi vì tôi cũng có năm việc phải làm."

Ánh mắt Dịch Giản hơi mông lung, hơi thở nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng: "Đó chính là, ngủ với cô, ngủ với cô, ngủ với cô, ngủ với cô... và ngủ với cô!"


Editor: May Dịch Giản nhìn vẻ mặt đáng yêu của cô, vẫn cười với cô, tươi cười như vậy, như là nam châm, giống như hút Chung Tình vào, tim Chung Tình nhảy thình thịch, có một lần không thuận theo không quấy nhiễu hỏi: “Anh nói, nói đi, vì sao lại chọn nơi này? Nơi này có cái gì tốt?”Dịch Giản nhìn Chung Tình, thần sắc có chút hoảng hốt, hồi lâu, mới hỏi lại: “Em đoán đi?”Vì sao lại chọn nơi này?Cho tới nay, anh cũng không bước vào loại nơi bướm hoa này.Phiền chán nơi này.Giữ mình trong sạch, là thói quen anh đã dưỡng thành vào gần đây, chỉ là hôm nay lúc xuống xe lửa, thấy được người quen thuộc, chính là Trác Nhiên.Anh cũng không quá mức để ý, chỉ là ít nhiều đáy lòng có chút không thoải mái, suy nghĩ một chút người đàn ông nào biết được người đàn ông khác nhìn trộm vợ của mình, có thể đáy lòng thoải mái chứ?Tự nhiên là có xe đã chờ đợi mình, Từ Ngang phân phó người đặt những thứ này ở trên xe, anh liền khẩn cấp muốn về nhà họ Dịch.Ai biết đi tới nửa đường, đúng lúc lại đụng phải Trác Nhiên, anh ta đứng ở ven đường, mua một bó hoa tươi, là loại xen lẫn hoa hồng và bách hợp, anh liền nghiêng đầu nhìn một chút, đàn ông tặng hoa phụ nữ ư?Hình như là như vậy......... Lúc ở nước ngoài cũng là tặng như vậy, nhất thời, anh cũng nhịn không được để cho Từ Ngang ngừng xe, sau đó đợi cho Trác Nhiên rời đi, mới bảo Từ Ngang tiến đến cửa hàng bán hoa mua hoa.Anh ở lại trong xe, tất nhiên là không có ý nghĩa, liền nhìn chằm chằm Trác Nhiên, Trác Nhiên lên xe, rời đi, anh lại nhìn thấy có người lén lút đi theo sau xe anh ta.Chỉ cần liếc mắt một cái, Dịch Giản liền biết......... khẳng định là đang theo dõi.Dịch Giản không phải người tốt, vẫn luôn cảm thấy không cần quá để ý, liền để cho chính mình đừng nghĩ nhiều như vậy, ai ngờ lại nhìn thấy xe Trác Nhiên quẹo vào phương hướng không phải lái về phía nhà họ Trác, mà là lái về phía sông Hoài.Nhíu mi......... Trầm tư.Nhưng cũng chỉ là nghĩ mãi không thông.Đúng lúc Từ Ngang mua hoa trở về, Dịch Giản liền phân phó Từ Ngang đi theo sau xe Trác Nhiên.Lúc ấy anh thật không nghĩ nhiều lắm, chỉ là tò mò, huống chi, phía sau Trác Nhiên có người theo dõi, rõ như lòng bàn tay cũng tốt hơn.Ai ngờ, lại nhìn thấy Trác Nhiên dừng xe ở cửa rạp hát, ngoài cửa đứng một cô gái, nhìn thấy Trác Nhiên lập tức nghênh thân đi lên, ôm cánh tay Trác Nhiên, hôn lên trên mặt anh ta.Hóa ra, lại là quấn quít với cô gái phong trần trong rạp hát này.........


Thể loại: Ngôn tình"Dưới tình huống bình thường, phụ nữ đều là thứ đồ dùng miễn phí cho đàn ông, có điều chỉ cần anh đồng ý với tôi năm việc, tôi sẽ đáp ứng..."

"Dĩ nhiên, bởi vì tôi cũng có năm việc phải làm."

Thể loại: Ngôn tình

"Dưới tình huống bình thường, phụ nữ đều là thứ đồ dùng miễn phí cho đàn ông, có điều chỉ cần anh đồng ý với tôi năm việc, tôi sẽ đáp ứng..."

"Dĩ nhiên, bởi vì tôi cũng có năm việc phải làm."

Ánh mắt Dịch Giản hơi mông lung, hơi thở nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng: "Đó chính là, ngủ với cô, ngủ với cô, ngủ với cô, ngủ với cô... và ngủ với cô!"

Chung Hân từ nhỏ đã có bạn trai thanh mai trúc mã, chính là người đàn ông trước mắt này, Trác Nhiên -----

Cô lúc nhỏ, lúc nào cũng dính chặt lấy Chung Hân, đương nhiên lúc đó cũng có Trác Nhiên, ba người xem như là lớn lên cùng với nhau.

Rất ít người có thể để cho Chung Tình tự nhiên vui vẻ ở trước mặt như vậy.

"Chuyện rất dài dòng, anh rể, không nghĩ tới hôm nay anh thật sự đến đây! Em quả thật có suy nghĩ sẽ gặp được anh, vốn định rời đi, nhưng sau đó suy nghĩ một chút vẫn nên ở lại, không nghĩ tới quả thật gặp được anh!" Chung Tình tươi cười tự nhiên, nụ cười trên mặt không nhiễm một chút bụi trần và tạp chất nào.

"Đúng rồi, anh rể, chị hai em khỏe không?"

Chung Tình thật sự quan tâm đến chị hai mình, ở trong lòng của cô, cũng chỉ mong nhớ chị ấy, bởi vì trên đời này, cũng chỉ có mình chị đối xử tốt với cô.

"Chị hai em đương nhiên rất tốt, hiện tại đã mang thai, không có theo anh đến đây, bằng không hôm nay chị em hai người có thể gặp nhau rồi." Trên mặt Trác Nhiên, tràn đầy sự hưng phấn của người làm cha: "Chẳng qua, chị hai em bao giờ đã quên em, mỗi ngày đều nhắc tới em, hối hận vì đã không gả em sớm hơn, nếu không thì em đã không bị mất tích một cách không rõ ràng, hiện tại anh nhìn thấy em, chị hai em đã có thể an lòng rồi, đúng rồi. . . . . . . . . . . . . Tiểu Hoàn hiện đang ở chỗ chị hai em, hiện tại anh sẽ phái người ôm nó đến, chờ bữa tiệc kết thúc, là em có thể nhìn thấy nó rồi!"

"Tiểu Hoàn? Nó chưa chết sao?" Đó Tiểu Miêu mà Chung Tình thích nhất, lúc chị hai lấy chồng có để lại cho cô làm bạn, sau này đi lánh nạn, đã thất lạc Tiểu Hoàn.

"Đúng vậy, lúc nhà họ Chung bị diệt, cô ấy đã kiên quyết đi đến chỗ các em, vừa vặn nhìn thấy Tiểu Hoàn, liền ôm nó trở về nhà, cho người chăm sóc nó, hiện tại nó đã mập lên không ít." Trác Nhiên vừa nói, một bên nghiêng đầu dặn dò vài câu với người bên cạnh.

Chung Tình tất nhiên cao hứng vô cùng, hai người ngồi xuống tâm sự với nhau.

Sau đó, bữa tiệc bắt đầu.

Mọi người nâng cốc nói cười, bầu không khí vô cùng hòa hợp.

Chung Tình và Trác Nhiên ngồi cùng một chỗ, đáy mắt giống như không tồn tại bất kỳ người nào, sinh động hoạt bát, đem tính cách đặc sắc của thiếu nữ mười sáu tuổi hoàn toàn bộc lộ ra ngoài.

Dịch Giản ngồi ở chỗ cao, đôi mắt trước sau đều không có rời khỏi Chung Tình.

Một ngày hôm nay, cô đều làm tổ trên giường, không xuống giường, hai chân cũng cứ thấy lạnh run.

Cô hồi hộp.

Lông mi cô thoáng run run, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại, lại như đang mời gọi chàng trai đối trước mắt.

Con ngươi Dịch Giản, dừng lại trên mặt của cô trong khoảng khắc, rốt cục chậm rãi cúi đầu, cánh môi như hoa rơi vào trên vầng trán cô.

"Anh sẽ tạo cho em cảm giác thoải mái."

Giọng điệu của anh, nhạt như nước.

Có rất ít người, khi nói tới chuyện trên giường, nói ra lời du dương, cũng có người có ngữ điệu lạnh nhạt như nước như thế này.

Nghe qua, cũng sẽ thấy tẻ nhạt vô vị.

Nhưng mà, hết lần này tới lần khác, dù lời nói nhạt nhẽo như thế, lại vẫn khiến trái tim Chung Tình nhảy dựng lên.

Không một lí do, cơ thể bắt đầu nóng dần lên.

Anh như đoán trước cô sẽ như vậy, khẽ ngẩng đầu lên, vươn tay, chậm rãi vuốt ve hai gò má của cô, sau đó cúi đầu xuống, cánh môi nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

Anh không nói gì, dùng động tác của anh, bắt đầu cuộc hoan ái này.

Đầu lưỡi anh lành lạnh, rất thoải mái, không có chút dấu hiệu nào, khiến cô hỗn loạn trong tình dục mạnh mẽ, toàn bộ đều chuyển tới giữa môi răng cô.

Nụ hôn của anh, bắt đầu rất dịu dàng, giống như con người anh, nhạt như trà, nhưng mà, lại khiến người ta nghiện như vậy, hoảng hốt như vậy cứ như đang đắm mình trong mơ.

Liền theo sau, là một nụ hôn sâu, sức lực của anh, vẫn nhẹ nhàng chậm chạp, lại mang theo khí phách khó nói thành lời, xông vào đáy lòng cô, tạo nên sóng to gió lớn!

Ánh mắt Chung Tình chưa kịp nhắm lại.

Liền mất đi bản thân.

Ánh trăng ngoài cửa sổ, chiếu lên người bọn hạ, khuôn mặt anh, nửa sáng nửa tối, nhìn vào lại khiến chúng sinh điên đảo.

Lúc này, mang theo tình nồng, lại cũng là giấc mộng mỹ cảm.

Chung Tình cảm thấy trong tích tắc đấy, mình đã hoàn toàn rơi vào tay giặc rồi.

Rơi vào tay giặc ở đây, ở người đàn ông này, trong mặt trận nhu tình.

Anh hôn rất nghiêm túc, yết hầu chuyển động, nhiệt độ cơ thể hai người, theo đó tăng dần lên.

Ngón tay anh, thon dài mạnh mẽ, một tay ôm lưng cô, một tay nâng đầu cô.

Hôn thật chuyên tâm.

Chung Tình lại không cách nào hít thở, khuôn mặt kìm nén đỏ bừng, cô nhắm hai mắt lại, dùng hết sức lực đón nhận nụ hôn của anh.

Chung Tình kin hãi, nhìn xung quanh một chút, con đường này có rất nhiều người qua lại, nếu bị người nhìn thấy thì sợ rằng cô cũng không thể giải thích nổi.

"Thiếu tướng, anh buông tôi ra..."

Dịch Giản nghe cô nói như thế, bàn tay đang nắm cổ tay cô lại tăng thêm sức.

Sắc mặt Chung Tình trở nên trắng hơn, cô cảm thấy khó mà tin được, người đàn ông nhìn gầy gò trước mặt lại có sức mạnh lớn như thế, hệt như đang muốn bóp nát cổ tay cô vậy.

Cô mở miệng nhưng không dám nói gì.

Từ Ngang đứng ở một bên, thấy cảnh tượng như thế lập tức ra ngoài giảng hoà: "Thiếu tướng, nơi này có gió thổi, đêm lạnh, có chuyện gì về Cố Viên rồi nói."

Mặt Dịch Giản vẫn không có biểu cảm gì.

Từ Ngang chạy tới bên cạnh xe, mở cửa ra.

"Thiếu tướng, Chung tiểu thư, lên xe đi."

Lúc này Dịch Giản mới hừ lạnh một tiếng, kéo Chung Tình, nhét cô vào trong xe, mình cũng chen vào theo.

Chung Tình vẫn còn đang ngập chìm trong sự vui sướng vì được gặp Trác Nhiên, cộng thêm việc thấy Hà An Viện ở trong viện của Thiếu tướng, bản thân vô cùng phơi phới, ai ngờ trong lúc bất chợt đụng phải Dịch Giản, lại thấy anh tức giận đến thế, cô hoàn toàn không thể phản ứng kịp, dáng vẻ có chút u mê.

Không gian bên trong xe rất nhỏ.

Từ Ngang lái xe đi dọc theo con đường trong nhà họ Dịch.

Cô cảm thấy không khí bên trong xe rất ít, giờ đã bắt đầu có chút hít thở không thông rồi.

Rất nhanh xe đã đến Cố Viên, Dịch Giản xuống xe, mang vẻ mặt lạnh như băng đi vào trong nhà.

Chung Tình cũng ôm Tiểu Hoàn đi theo.

Từ Ngang thấy Tiểu Hoan, không nhịn được mà nhắc nhở: "Chung tiểu thư, đưa con mèo này cho tôi đi, cô vào một mình là được rồi."

Chung Tình suy nghĩ một chút, vẫn đưa mèo cho Từ Ngang, còn mình lại đi vào.

Lúc cô đi vào, trong phòng khách đã không còn một ai, nói vậy Dịch Giản đã lên lầu, cô nhép miệng, lúc này cũng lên theo.

Cửa phòng ngủ của anh không khóa.

Chỉ khép hờ.

Cô đẩy cửa ra đã thấy anh đang ngồi đó.

Anh ngồi trên mép giường, ánh mắt không biết đang nhìn tới nơi nào, thấy cô đi vào, cũng không hề ngẩng mặt lên, chẳng qua chỉ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình, thản nhiên nói một câu: "Tới đây."

Video liên quan

Chủ Đề